- Diệt Hoàng gia?
Lạc Phi và Tần lão gia đều sửng sốt, sau đó hít vào mấy ngụm khí lạnh.
Hoàng gia là gia tộc truyền thừa ngàn năm ở Hoa Hạ, tuy là đông y thế gia, nhưng nếu ra tay, còn hung tàn hơn võ đạo thế gia.
Lúc trước Vương gia cầu bác sĩ Hoàng gia chữa bệnh, Hoàng gia phái một đệ tử trẻ tuổi tới.
Đệ tử Hoàng gia này nắm giữ y thuật rất cao, không quá để ở trong lòng, kết quả không ngờ chữa trị thất bại.
Không chỉ không chữa khỏi cho đệ tử Vương gia này, còn làm đệ tử Vương gia chết nhanh hơn, từ đấy Hoàng gia và Vương gia này trở mặt thành thù.
Vương gia phế đi đệ tử Hoàng gia, ném về Hoàng gia.
Không lâu sau, không thấy Hoàng gia có hành động gì, tất cả người Vương gia đều mất tích, chuyện này cứ thế mà kết thúc.
Có người nói Hoàng gia mời mấy võ đạo thế gia có giao hảo với bọn họ diệt Vương gia, cũng có người nói Hoàng gia dùng độc thuật, độc chết tất cả Vương gia không để một ai.
Cho dù là loại nào, dù sao khủng bố của Hoàng gia đã truyền ra.
Lạc Hồn Tán của Lạc gia bọn họ cũng từ Hoàng gia ra, độc dược này khiến rất nhiều đệ tử tà phái Bắc Xuyên nghe mà khiếp sợ.
Vậy mà Mạc Phàm nói muốn diệt Hoàng gia, chuyện này còn lớn hơn diệt 35 cứ điểm của Nam phái.
- Tiểu tử, đừng hồ nháo.
Sắc mặt Lạc Phi trầm xuống, vội vàng nói.
Nếu những lời Mạc Phàm nói truyền ra ngoài, đủ mang đến họa sát thân.
Không chỉ Lạc Phi, Tần lão gia tử cũng nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
- Nói linh tinh sao?
Mạc Phàm lắc đầu cười, cũng không giải thích.
Lạc Phi thấy Mạc Phàm cười khinh thường, nhướn mày.- Chuyện của Hoàng gia cậu mặc kệ đi, tôi sẽ đi thu phục.
Mạc Phàm đi Bắc Xuyên một ngày liền diệt 35 cứ điểm của Nam phái, để Mạc Phàm đi xử lý môn phái, thế gia này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn nên để Mạc Phàm ở yên tốt hơn.
Lạc gia bọn họ và Hoàng gia có chút giao tình, ông ta ra mặt xử lý, hơn phân nửa Hoàng gia sẽ nể mặt ông ta.
- Đường chủ của 35 cứ điểm là Hoàng gia phái đến Nam phái, ông có thể giải quyết chuyện này sao?
Mạc Phàm hỏi.
Sau khi hắn quay về còn chưa kịp nói chuyện này với Lạc Phi.
- Cái gì?
Vẻ mặt Lạc Phi và Tần lão gia tử sửng sốt, sắc mặt đều thay đổi.
- Cậu không làm…
Lạc Phi hỏi, còn chưa hỏi xong, ông ta câm miệng rồi.
Lúc trước ông ta vẫn nghi ngờ vì sao Hoàng gia lại dây vào chuyện này, chuyện này có quan hệ rắm gì tới Hoàng gia.
Nếu dựa theo lời Mạc Phàm nói, vậy có thể lý giải rồi.
Nhưng chuyện lần này ầm ĩ lớn rồi.
- Cho dù có thể giải quyết chuyện này, chuyện Hoàng gia đến Đông Hải hạ cổ cha tôi, các ông có thể giải quyết sao?
Mạc Phàm không trả lời, hỏi tiếp.
- Hạ cổ, chuyện này…
Sắc mặt hai người lại thay đổi.
Hai người bọn họ được xưng là thủ nhãn thông thiên, vậy mà Mạc Phàm và Hoàng gia có ân oán sâu như vậy, bọn họ còn không biết.
- Mạc tiên sinh, cổ trong cơ thể cha cậu sao rồi?
Tần lão gia tử ân cần hỏi han.
Loại cổ này, ông ta cũng biết chút ít, cho dù phát hiện ra cũng khó giải, rất phiền phức.
Bình thường nhìn như không có việc gì, một khi phát tác sẽ dọa chết người.
- Chỉ là Tử Mẫu Cổ, có thể làm khó được tôi sao.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Tiểu tử, cậu thật sự muốn đối nghịch với Hoàng gia sao?
Vẻ mặt Lạc Phi nghiêm túc, hỏi giống như xác nhận.
- Chẳng lẽ là giả?
Mạc Phàm cười nói.
Chỉ riêng chuyện Hoàng gia hạ cổ cha, cũng chú định bọn họ bị diệt.
Hoàng gia sẽ phải chết.
Lạc Phi thấy Mạc Phàm không giống đang nói đùa, cau mày, do dự một lát, mãi mới nói:
- Vậy thì ra tay ngoan độc một chút, sạch sẽ chút, Hoàng gia không phải là thứ tốt gì.
Người khác không biết Hoàng gia, trước kia ông ta hợp tác một thời gian, sao có thể không hiểu.
Hoàng gia nhìn như đông y thế gia ở Hoa Hạ, bên trong có rất nhiều chuyện không muốn cho người ta thấy, còn tà ác hơn rất nhiều tà phái bình thường.
Lạc gia bọn họ vừa đặt chân lên Bắc Xuyên, Hoàng gia liền đưa Lạc Hồn Tán tới, cũng vì Hoàng gia có cán chuôi rơi trên tay ông ta.
Mạc Phàm cười, hắn tưởng rằng Lạc Phi sẽ ngăn cản hắn, ai biết lại bảo hắn ra tay ngoan độc một chút.
- Chuyện này thì ông yên tâm, nếu muốn diệt Hoàng gia, thì không để một ai.
Trong mắt Mạc Phàm hiện lên sắc bén nói.
- Có gì cần chúng tôi giúp đỡ không?
Tần lão gia tử hỏi.
Hiện giờ bọn họ như châu chấu cột vào một dây với Mạc Phàm, nếu Mạc Phàm xong đời, bọn họ cũng không khá hơn chút nào.
- Vài ngày nữa Hoàng gia sẽ mở một hội giao dịch, mình tôi là đủ rồi.
Mạc Phàm nói một cách chắc chắn.
Hiện giờ hắn đã tu thành Tiên Thiên Ngọc Cốt, thân thể lại bay lên một tầng mới, thứ bình thường không thương tổn được hắn, một mình hắn đủ rồi.
- Hội giao dịch Hoàng gia tổ chức sao?
Lạc Phi hỏi.
Hội giao dịch này, ông ta cũng nằm trong hàng ngũ được mời, chỉ là chưa bao giờ tham gia, cùng lắm là phái đệ tử Lạc gia qua đó.
- Không sai.
Mạc Phàm gật đầu.
Đợi Hoàng gia bắt đầu hội giao dịch, đó là ngày Hoàng gia bị diệt.
Hoàng gia có yêu linh hơn 500 năm, Tụ Linh Đại Trận có nó sẽ phát huy đủ uy lực.
Lạc Phi nhíu mày, Mạc Phàm đúng là biết chọn thời điểm, hội giao dịch này có rất nhiều người có quan hệ không tệ với Hoàng gia đến, ra tay lúc này nguy hiểm gấp bội bình thường.
- Thực sự không cần chúng tôi giúp đỡ, thuộc hạ của lão tử còn có người rất lợi hại đó.
- Nếu ông muốn giúp đỡ, canh giữ ở Đông Hải thật tốt, đừng để người nhà tôi trúng cổ nữa là được.
Mạc Phàm tức giận nói.
Lần trước hắn đến thành phố Nam Sơn, Tần gia đồng ý bảo vệ người nhà hắn, kết quả cha hắn vẫn trúng cổ.
Khóe miệng Lạc Phi giật giật, giống như bị tát một cái, cuối cùng không nói thuộc hạ ông ta lợi hại nữa.
Một đêm Mạc Phàm diệt 35 cứ điểm, những cứ điểm này cho dù lái phi cơ qua, cũng phải bay mấy ngày mới diệt được, cho dù phái toàn bộ thuộc hạ của ông ta qua, cũng không làm được như Mạc Phàm, vẫn nên đừng tự làm mất mặt trước mặt Mạc Phàm thì hơn.
- Tiểu tử, tự cậu nhìn mà làm đi, cẩn thận con trùng ở Hoàng gia, nếu cậu không thể diệt Hoàng gia, tôi chỉ có thể đưa cả nhà cậu ra nước ngoài.
Lạc Phi lo lắng nói.
Đáng sợ của Mạc Phàm đã càng ngày càng vượt qua bọn họ tưởng tượng, nhưng muốn một mình diệt Hoàng gia, không dễ như vậy, dù sao Mạc Phàm chỉ mới 16, 17 tuổi.
Nếu đợi thêm 10 năm, ông ta tuyệt đối là người đầu tiên khuyên giục Mạc Phàm lập tức diệt Hoàng gia, căn bản không cần đợi đến hội giao dịch.
- Yên tâm đi, sẽ không đi đến bước đó.
Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng tự tin, nói.
Lạc Phi và Tần lão gia tử thấy Mạc Phàm tự tin như vậy, hai người lắc đầu rời đi.
- Xem ra gần đây sẽ không được ngủ ngon rồi.
Tần lão gia tử cười khổ nói.
- Nói cho ông biết, lão Tần, từ khi tôi có quan hệ với tiểu tử này, cho dù ngủ cũng không ngon giấc.
Lạc Phi oán hận.
Mạc Phàm lắc đầu cười, dời mắt nhìn Tần Kiệt bên cạnh.
- Tìm tôi có chuyện gì sao?
- Sư phụ, hôm qua Gia Cát gia đưa tới mấy tảng đá màu đỏ, có cần con mang lên cho sư phụ không?
Tần Kiệt cung kính hỏi.
Mạc Phàm nhướn mày, gật đầu.
Tần Kiệt đi ra ngoài, một lát sau, sáu tảng đá cỡ đầu người được Tần Kiệt chuyển vào.
- Sư phụ cần những tảng đá này làm gì, những tảng đá này giống như không có tác dụng gì hết?
Tần Kiệt tò mò hỏi.