Trong góc tường sân sau biệt thự, mấy đứa bé vây quanh Tiểu Vũ, biểu cảm đầy trêu tức.
Tưởng Bằng Bằng từng đến Mạc gia một lần dắt theo một con chó cùng loại với chó ngao Tây Tạng lông trắng, con chó này không thấp hơn anh ta bao nhiêu.
Chó ngao Tây Tạng thuần chủng vốn rất quý, chó ngao Tây Tạng lông trắng này lại càng là cực phẩm trong đó, giống như bạch hổ trong lão hổ, trong ngàn con chưa chắc có một.
Không có trăm vạn đừng mơ tưởng mua được chó ngao Tây Tạng này.
Lúc này răng nanh sắc bén của chó ngao Tây Tạng này lộ ra ngoài, vẻ mặt hung dữ phát ra tiếng gấu gấu với Tiểu Vũ, bộ dạng giống như nhào lên xé Tiểu Vũ ra thành mảnh nhỏ bất cứ lúc nào.
Dù sao Tiểu Vũ cũng còn nhỏ, chưa từng con chó nào hung hãn như thế, nói là chó, thực ra không khác gì sư tử.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch, trong mắt nén lệ tràn đầy sợ hãi.
Đám Tưởng Bằng Bằng thấy bộ dạng này của Tiểu Vũ lập tức cười to.
Nhất là Tưởng Bằng Bằng, vô cùng đắc ý.
Anh ta chỉ muốn vòng tay lão phu nhân cho Tiểu Vũ, liền lừa Tiểu Vũ đang ăn
cơm đến sân sau.
Anh ta cầm đô la đổi vòng tay với Tiểu Vũ, lại bị Tiểu Vũ từ chối.
Anh ta bảo Tưởng Minh Minh con trai Tưởng Vân Sinh đoạt vòng tay, ai biết Tưởng Minh Minh cao lớn hơn Tiểu Vũ rất nhiều, lại bị một quyền của Tiểu Vũ
đánh bay ra ngoài.
Trong chớp mắt dưới cơn nổi giận Tưởng Bằng Bằng thả chó ngao Tây Tạng ra, ai biết lại dọa Tiểu Vũ thành bộ dạng này.
- Con bé nhà quê, không phải mày rất lợi hại sao, vậy mà đánh Minh Minh ngất xỉu, sao nhìn thấy chó của tao lại bị dọa gần chết?
- Các anh tránh ra, nếu không đợi anh tôi đến, các người sẽ đẹp mặt.
Tiểu Vũ hơi nức nở nói.
- Đợi anh mày đến sao, chắc là cậu ta cũng có đức hạnh như mày thôi, bị dọa gần chết.
Tưởng Bằng Bằng cười tự tin nói.
Chó ngao Tây Tạng này đừng nói một đứa con nít, cho dù là người trưởng thành cũng dễ bị xé thành mảnh nhỏ. Vì thế bọn họ còn làm thí nghiệm, trong biệt thự có hạ nhân bọn họ vô cùng chán ghét, ỷ là lão phu nhân mang từ nhà mẹ đẻ đến, luôn nói với bọn họ cái này không tốt cái kia không tốt, còn đáng ghét hơn giáo viên ở trường.
Bọn họ dựa vào cơ hội cho chó ăn, nhốt người hầu này vào trong lồng sắt, còn ra lệnh cho chó ngao Tây Tạng tấn công.
Người giúp việc này căn bản không có bất luận phản kháng gì, đã bị chó ngao Tây Tạng xé xuống một miếng thịt. Nếu không phải lão phu nhân nghe thấy tiếng kêu cứu, đi ra ngăn cản, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh chó ngao Tây Tạng cắn xé người sống rồi.
Chó ngao Tây Tạng này không sợ người lớn, còn sợ một đứa bé sao?
- Không có khả năng, anh tôi sẽ không So.
Tiểu Vũ nói rất chắc chắn.
- Đợi anh mày đến rồi nói sau, trái lại là mày đó, giao chiếc vòng ra đây, nếu không thì tao không cam đoan tao có thể khống chế được chó ngao Tây Tạng này nhà tao đâu, chó ngao Tây Tạng nhà tao thích ăn mặn, nếu nó cắn một miếng trên người mày, vậy thì không hay rồi. Tưởng Bằng Bằng liếc mắt đánh giá Tiểu Vũ, tàn nhẫn nói.
- Đúng vậy, nhanh giao vòng tay ra đây, vòng tay của lão phu nhân thì phải cho Bằng Bằng, mày là một người khác họ có tư cách gì lấy vòng tay của lão phu nhân?
Một cô bé nhỏ hơn Tưởng Bằng Bằng kêu lên.
- Đây là bà ngoại cho tôi, dựa vào cái gì phải đưa cho các người?
Tiểu Vũ dựa vào góc tường che vòng tay trên tay, ấm ức nói, nước mắt liên tục rơi xuống, bộ dạng đáng thương khiến người ta đau lòng.
Bà nội chỉ cho mày đeo một lát thôi, đã hết giờ rồi, nhanh giao ra đây. Tưởng Bằng Bằng cười mỉa vươn tay nói.
- Chuyện này, chuyện này... Trên khuôn mặt hồn nhiên của Tiểu Vũ lộ ra xoắn xuýt, cô rất thích vòng tay này, đeo vào cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều.
Tuy cô không biết là gì, nhưng cô cảm thấy nó rất giống chuỗi tràng hạt màu đỏ của chị Chu Hiệt.
Khi cô và chị Chu Hiệt luyện công, mỗi lần không kiên trì nổi, chị Chu Hiệt đều đưa tràng hạt cho cô đeo, cô đeo lên người liền không đau đớn như thế nữa, có tác dụng rất tốt.
Vừa rồi cô còn suy nghĩ không cần để chị Chu Hiệt chiếu cố cô nữa, cô cũng
có thứ như vậy rồi, ai biết lại có vài người tới cướp đoạt.
Đây là bà ngoại tặng quà cho cô, cho bọn họ cô thật sự không nỡ.
-Không đưa, cô sợ con chó này.
- Con bé nhà quê, nghĩ kỹ chưa? Tưởng Bằng Bằng lạnh lùng nói.
Anh ta từng nghe mẹ anh ta nói về chiếc vòng này, mài thành từ huyết ngọc ngàn năm, không chỉ vô giá, sau khi đeo vào Hoa sẽ rất có ích với cơ thể, đợi anh ta vào Hạ Thần Kiếm, tu luyện công phu của Hoa Hạ Thần Kiếm cũng sẽ làm ít công to, anh ta nhất định phải lấy được.
Bảo bối như vậy, tất nhiên không thể để một người khác họ lấy đi.
Không đợi Tiểu Vũ trả lời, một người gào lên đi vào sân sau.
- Ai đánh Minh Minh nhà tôi.
Người này là cha Tưởng Minh Minh, Tưởng Vân Sinh.
Tưởng Vân Sinh đang uống rượu với người ta, nghe nói con ông ta bị đánh ngất xỉu, không uống rượu nữa đi ra tìm. Sau khi vào sân liền thấy Tưởng Minh Minh đang quỳ trên đất, hôn mê bất tỉnh, mắt mở to, gần như muốn phun ra lửa.
Tưởng Bằng Bằng thấy là Tưởng Vân Sinh, cười hung ác nham hiểm.
- Chú ba, là nha đầu chết tiệt này, chúng cháu tốt bụng mang nó đi chơi, Minh Minh chỉ đùa với nó một chút, nó lại đánh Minh Minh một quyền ngất xỉu, cháu nghe nói vòng tay của bà nội có thể chữa bệnh, tìm nó lấy, nó nói đó là đồ của nó, không chịu cho cháu mượn. Lời này vừa nói ra, hai mắt những đứa bé khác sáng lên, ánh mắt nhìn Tưởng Bằng Bằng đầy kính nể.
- Là như vậy sao? Tưởng Vân Sinh nhìn Mạc Vũ, lửa giận trong mắt lại sâu hơn.
Ông ta vốn không có bất luận hảo cảm gì với Mạc gia, ai biết nha đầu Mạc gia chết tiệt này lại đánh con ông ta ngất xiu.
- Đúng vậy, chú ba, nha đầu kia rất mạnh, chúng cháu không kéo được. Một đám đứa bé nhao nhao gật đầu. Tưởng Vân Sinh bỏ Tưởng Minh Minh xuống, đi đến bên cạnh Tiểu Vũ, trầm giọng hỏi:
- Nha đầu chết tiệt kia, là mày đánh Minh Minh nhà tao?
Tưởng Vân Sinh mới mở miệng, đám Tưởng Bằng Bằng cười đắc ý, ngay cả
người lớn cũng đã đến, nha đầu kia còn không giao vòng tay ra đây.
-Là anh ta muốn cướp vòng tay của tôi, tôi mới đánh anh ta.
Tiểu Vũ cong môi, ấm ức nói.
Khi nói chuyện, cơ thể đơn bạc không ngừng run rẩy, không dám nhìn Tưởng Vân Sinh.
Một con chó ngao Tây Tạng đã đủ dọa người rồi, còn người lớn hung dữ, Tiểu
Vũ càng sợ hãi.
- Còn dám nói dối, cho dù thằng bé cướp vòng tay của mày, mày cho thằng
bé là được, vì sao lại ra tay đánh người, còn ra tay nặng như thế, thằng bé là anh họ mày đấy?
Tưởng Vân Sinh tức giận quát lớn.
Tuy không có khả năng là Mạc Vũ ra tay, một đứa bé 11, 12 tuổi sao có thể đánh
thắng con trai ông ta, nhưng chắc chắn đến nha đầu chết tiệt này.
liên quan Đúng là yêu tinh gây chuyện, trên đường đến chọc Trần Trùng, không biết vì nguyên nhân gì mới đến được Tưởng gia, đến Tưởng gia còn đánh con ông ta, đúng là người một nhà đáng chết. - Tôi không có nói dối.
Tiểu Vũ khóc nói, nước mắt rơi xuống như mưa.
Đều là bọn họ không tốt, vì sao lại trách cô?
- Phạm vào sai lầm còn không chịu thừa nhận, vậy tao thay cha mẹ mày giáo
huấn mày một chút.
Tưởng Vân Sinh không quản nhiều như vậy, tay giơ lên tát vào mặt Tiểu Vũ.
Tưởng Vân Sinh giơ tay lên, chó ngao Tây Tạng cũng kêu lên. - Anh, cứu em!
Tiểu Vũ bị dọa sợ, kêu to lên. Nghe thấy tiếng Tiểu Vũ kêu cứu, khóe
miệng đám Tưởng Bằng Bằng nhếch lên, cười khinh thường.
Ca nó đến đây thì sao chứ, có thể đánh thắng người lớn và chó ngao Tây Tạng này sao?
- Đừng nói là anh trai mày, cha mẹ mày đến đây cũng vô dụng.
Tưởng Vân Sinh cũng cười, lực trên tay mạnh hơn vài phần.