Tiểu Ngọc nhanh chóng chạy về bên mẹ, được Bạch Vô Song ôm chặt lấy.
Bạch Tiểu Long không thèm để ý, nếu anh ta ở đây, hai mẹ con họ sẽ không chạy được, đôi mắt anh ta tràn đầy kiêu ngạo liếc nhìn A Hào.
- Thế nào, sợ rồi sao, con kiến?
Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh nhíu mày, vẻ mặt lo lắng.
Bọn họ từng thấy thực lực của A Hào rồi, tát một cái đánh đám giả bị đâm bay xa vài thước, ở trong mắt người thường thì tương đối lợi hại, nhưng ở trong mắt Bạch Tiểu Long hoàn toàn không đủ nhìn.
Tuy Bạch Tiểu Long mới hơn hai mươi nhưng đã đến Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, không lâu sau sẽ đến Trúc Cơ hậu kỳ, chuẩn bị trùng kích cảnh giới Tiên Thiên.
Không nói đến Đồng Tử Thuật thần thông của Bạch gia, chỉ riêng thực lực của anh ta, A Hào đều không phải là đối thủ.
Nếu thật sự ra tay, với hiểu biết của họ về Bạch Tiểu Long, có khả năng A Hào sẽ chết dưới tay anh ta.
- A Hào, anh nhanh đi đi, anh không phải là đối thủ của cậu ta đâu.
Chuyện này A Hào không quản được, vừa mất mạng lại đắc tội Bạch gia.
Bạch Tiểu Long liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Hàn một cái, lại dời mắt nhìn A Hào.
- Con kiến, anh tu hành không dễ, tự đánh gãy một tay rồi cút đi, hoặc chết.
A Hào không nhúc nhích, trên mặt không có một chút sợ hãi.
- Để hai mẹ con họ lại, cậu có thể rời khỏi thành phố Đông Hải.
- Hửm?
Bạch Tiểu Long nhướn mày, lộ ra một chút nghi ngờ.
Con kiến không biết sống chết như vậy từ khi nào thế?
Mạc Phàm lúc trước anh ta gặp, biết một chút y thuật thì nghĩ không ai bì nổi.
Nô lệ bên cạnh Mạc Phàm có chút công phu, cũng dám ngăn cản anh ta.
Xem ra Bạch gia bọn họ quá vô danh, khiêm tốn làm đám kiến này không biết kính sợ.
- Thôi được, anh đã muốn chết, tôi sẽ cho anh thấy hành động vừa rồi của anh ngu xuẩn đến cỡ nào, đến đây đi, con kiến.
Bạch Tiểu Long cười khinh thường nói.
Dám khiêu khích anh ta, phải trả giá thật lớn.
A Hào không trả lời, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Long chăm chú, vận khởi nội kình, thái cổ chi khí tự nhiên xuất hiện quanh anh ta.
Trên hai quả đấm của anh ta, bên phải giống như ngọn lửa vô hình thiêu đốt, không khí xao động.
Bên trái lại vô cùng lạnh lẽo, sương mù màu trắng quấn quanh quả đấm của anh ta.
Một nóng một lạnh, một cái nóng bỏng, một cái yên tĩnh như nước đá vạn năm, làm cho người ta có cảm giác vô cùng quái dị.
Dưới chân anh ta khẽ động, đá lát dưới chân bị dập nát, hình thành một vòng tròn phía dưới.
Ngay sau đó anh ta liền đến bên cạnh Bạch Tiểu Long, quả đấm hướng về phía sau, cả người như đạn mang theo hỏa diễm cường bạo, đánh về phía Bạch Tiểu Long.
Quả đấm chưa tới, một dòng sóng nhiệt cuồn cuộn bức người nhấc lên, khí thế hung hăng.
Ngay cả đám mẹ Tiểu Ngọc cũng không ngờ A Hào lợi hại như vậy.
Bạch Tiểu Long khẽ nâng mí mắt, trong mắt hiện lên dị sắc, anh ta vốn tưởng rằng A Hào đánh bậy đánh bạ luyện ra Nội Kình, ai biết còn học công pháp.
Nhưng loại công phu này có thể đánh đồng với Bạch gia bọn họ sao?
- Xem ra trong kho vũ khí Bạch gia lại có thêm một bộ công pháp rồi.
Thấy quả đấm như đạn pháo của A Hào sắp đánh tới, khóe miệng anh ta nhếch lên, trong con ngươi lóe lên tinh quang.
Tay trắng nõn của anh ta như dây quấn lên, tốc độ không hề tính là nhanh.
Nhưng mà ngay sau đó.
“Rắc” một tiếng, Bạch Tiểu Long nắm lấy quả đấm như lôi đình của A Hào, nhanh đến mức làm người ta không thấy rõ.
Tuy A Hào là Trúc Cơ sơ kỳ, tốc độ không chậm, nhưng không phản ứng kịp, giống như bị tứ lưỡng bạt thiên cân đánh ra ngoài.
“Rầm!” A Hào đập vào một cây cột, cốt thép trên cây cột bị nghiền nát, từng tảng xi măng văng tung tóe như đạn, lộ ra hình thép to bằng ngón cái bên trong.
“Rầm!” Cột đá lung lay vài cái, đỉnh chóp sập xuống, tro bụi bay lên.
Mẹ Tiểu Ngọc vội vàng bịt mắt Tiểu Ngọc, Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh há miệng thành hình chữ “O”, trong mắt đều là kinh ngạc.
Thực lực của A Hào đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ, ai biết còn không đỡ được một chiêu của Bạch Tiểu Long.
- Tiểu Hàn, A Hào không sao chứ?
Bạch Tiểu Manh lo lắng hỏi.
Bạch Tiểu Hàn lắc đầu, không trả lời, ngay cả trụ xi măng đều đã đụng nát, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ chết, cho dù A Hào không chết, cũng sẽ bị thương.
ắ ố ổ ểChắc cả thành phố Đông Hải không có ai đỡ nổi Bạch Tiểu Long.
Bạch Tiểu Long cười nhạt, đi về phía A Hào.
- Giao công pháp ra, tôi có thể cho anh một con đường sống.
A Hào chỉ đến Trúc Cơ sơ kỳ, công pháp đã lộ ra dị tượng, so với công pháp Bạch gia bọn họ, tất nhiên là không tầm thường.
Trên Địa Cầu linh khí cằn cỗi, cằn cỗi đâu chỉ linh khí, công pháp còn ít hơn cả linh khí, một bản công pháp có thể quật khởi một gia tộc.
Thứ tốt như vậy, nếu gặp, đâu thể bỏ qua?
- Khụ khụ, công pháp, có bản lĩnh thì tới lấy đi.
A Hào ho hai tiếng, khóe miệng còn có vết máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Long nói, rời khỏi cột đá.
Quần áo sau lưng anh ta đã rách nát, nhưng trên người không có một chút vết thương.
- Xương cốt còn rất cứng rắn, tôi xem anh có thể cứng bao lâu.
Bạch Tiểu Long cười.
Dưới chân anh ta khẽ động, thân như quỷ mỵ biến mất trong chớp mắt, khi xuất hiện đã đến bên cạnh A Hào, khẽ đánh một chưởng vào ngực A Hào.
A Hào giận quát một tiếng, tay trái nắm chặt lại, một đạo sóng gợn màu lam lập tức dập dờn bốn phía.
Đến chỗ nào, toàn bộ đều như đóng băng, tốc độ tay của Bạch Tiểu Long cũng giảm không ít.
Duy nhất không đóng băng là tay phải A Hào, tay này của anh ta mang theo nồng đậm cuồng bạo, bá đạo, mang theo khí thế băng thiên liệt địa đánh về phía Bạch Tiểu Long.
Bạch Tiểu Long lắc đầu, bất nộ phản hỉ, bộ công pháp của A Hào huyền diệu vượt xa anh ta tưởng tượng, nhưng ở trong tay A Hào quá lãng phí rồi.
Khóe miệng anh ta nhếch lên, tay còn lại khẽ vung xuất hiện trước quả đấm bá đạo của A Hào, không có bất luận nuôi lực gì.
“Keng!” Tiếng sắt đá va chạm vang lên, một trận kình phong kịch liệt nhấc lên.
Một chưởng rất nhẹ nhàng, thoải mái ngăn cản một quyền bá đạo của A Hào.
“Ầm!” Tay còn lại đánh vào ngực A Hào.
Sắt thép sau lưng A Hào gãy đôi, lực đạo khổng lồ đánh bay A Hào về sau, trên mặt đất xuất hiện khe rãnh sâu.
“Phốc!” A Hào phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha!” Bạch Tiểu Long cười lạnh lùng, không có ý tha cho A Hào, thân hình như điện, một chưởng lại đánh lên.
Anh ta không chỉ có thân thể cường tráng, khi bất động như chuông lớn, vững như núi Thái Sơn, khi động như điện, nhanh đến vô hình.
Khi lực đạo mềm như mây, khi cứng như kim cương, khi yếu như một quyền của lão thái thái, khi mạnh như Thái Sơn đè đầu.
Cho dù công pháp của A Hào có chỗ độc đáo, chỉ có thể bị Bạch Tiểu Long đánh, căn bản không có bất luận đường sống đánh trả.
Nửa tiếng sau, khóe miệng A Hào chảy máu liên tục, thở hổn hển, trên thân thể trần trụi đầy chưởng ấn xanh tím, xung quanh là lộn xộn bừa bãi.
Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh nhíu mày, quả đấm nắm chặt, trên mặt đều là lo lắng.
Cứ tiếp tục như vậy, A Hào sẽ bị đánh chết mất.
Mẹ Tiểu Ngọc thấy A Hào bị thương thành như vậy, nhưng vẫn đứng dậy, che miệng khóc nói:
- A Hào, cậu nhanh đi đi, cậu cứ mặc kệ chuyện này.
Bạch Tiểu Long cười đắc ý, hai tay cho vào trong túi quần.
- Con kiến, còn chưa chịu thua?
A Hào nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng đầy máu.
- Ha, cậu như vậy mà muốn tôi chịu thua, cậu quá coi trọng mình rồi.
Nếu Mạc Phàm muốn thu thập anh ta, một chưởng đã khiến anh ta chết rồi.
Cái tên tiểu tử tóc bạch kim này đánh anh ta lâu như vậy, anh ta vẫn còn sống, còn không biết xấu hổ bảo anh ta chịu thua.
Bạch Tiểu Long nhíu mày, trong mắt hiện lên lãnh ý.
- Con kiến, muốn chết!
Thân hình anh ta lại lóe lên, trong chớp mắt đã đến bên cạnh A Hào, một chưởng như có lực vạn quân, đánh về phía vai A Hào.
Còn chưa đánh trúng bả vai A Hào, mặt đất bị nghiền nát xung quanh A Hào hãm sâu xuống dưới.