Mục lục
Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo Lý Hưng nói, ánh mắt Tôn Vũ lạnh như dao đảo qua xung quanh.

Đến chỗ nào, ánh mắt mọi người đều nhanh chóng lảng tránh, không dám nhìn thẳng.

Đường Khôn đều bị thua thảm hại như vậy, người nào dám đi lên là tự tìm đường chết.

Lúc trước còn có người muốn dạy dỗ tên cuồng đồ nước ngoài, lúc này đã sớm vứt ra sau đầu.

Lý Hưng thấy không ai dám ra ứng chiến, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt tràn đầy đắc ý nhìn Tần Trách.

- Tần lão nhị, chẳng phải tam đệ ông là đối tượng Tôn đại sư khiêu chiến sao, sao còn chưa tới, chẳng lẽ người Tần gia các ông sợ Tôn đại sư chúng tôi, chuẩn bị làm rùa đen rút đầu?

Nếu Tôn Vũ ở đây, vậy có cừu báo cừu, có oán báo oán, qua thôn này chưa chắc đã có quán như vậy.

Sắc mặt Tần Trách, Đường Long trầm xuống, Lạc Anh cũng nhíu mày, mắt nheo lại, lạnh lùng nhìn Lý Hưng.

Bà ta gả vào Tần gia, coi như là người Tần gia, tất nhiên không thể để Tần gia bị nhục nhã.

Tuy cao thủ Tần gia không nhiều, nhưng tọa trấn ở thành phố Đông Hải đến nay, ai dám nói như vậy với Tần gia bọn họ.

- Lý Hưng, ông đừng càn rỡ, tam đệ tôi có việc không ở Giang Nam, nếu tam đệ tôi ở đây, chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của ông, ông đã là người chết, đâu ở đây giương oai?

Tần Trách tức đến mức cắn răng nói.

Miệng ông ta thì nói vậy, nhưng trong lòng hiểu rõ.

Thực lực của Tần Cừu tam đệ ông ta không kém Đường Khôn nhiều, cao cũng không đến đâu, đấu với Tôn Vũ này chỉ có đường chết.

- A... Phải không, Tần gia thật uy phong.

Lý Hưng không giận trái lại rất vui vẻ, nói với Tôn Vũ ở phía xa:

- Tôn đại sư, Tần Cừu ông khiêu chiến không đến, ông xem chuyện này làm sao đây?

Tôn Vũ nhíu mày, dời mắt nhìn đình Tần gia, liếc mắt nhìn đám Tần Trách đầy khinh bỉ.

- Nếu ông ta không có ở đây, họ Tần các người ra một người đi, nếu không để bà ta ngủ với tôi một tối là được.

Tôn Vũ chỉ Lạc Anh nói, trong mắt hiện lên nóng bỏng.

Hôm nay Lạc Anh mặc áo liền với quần dài, eo thon nhỏ đầy một nắm tay có đeo một đai lưng bằng vải màu đen, đai lưng đơn giản khiến thân thể bao bín của bà ta phân biệt rõ ràng, bên trên không lớn không nhỏ nhô lên hoàn mỹ, phía dưới mượt mà khít khao, dáng người đẫy đã sớm làm không ít thanh niên nhiệt huyết máu nóng sục sôi.

Ngoại trừ dáng người và khuôn mặt, trên mặt Lạc Anh có khí chất cao quý, lại càng khiến người ta sản sinh ra dục vọng chinh phục.

Đương nhiên tán gái càng khó lấy được đến tay, càng có cảm giác thành tựu, càng sảng khoái.

Tôn Vũ đã nhìn ra điểm ấy, mới đánh chủ ý lên Lạc Anh.

Ông ta cũng ngủ với không ít phu nhân ở nước ngoài, nhưng những người phụ nữ này dâm đãng thành tính từ nhỏ, không khác gì gà rừng ven đường.

Chỉ cần công phu trên giường lợi hại chút, rất nhiều người sẽ dán lên người, thời gian lâu dài sẽ không có một chút hương vị.

Lạc Anh này thì khác, ông ta dùng kinh nghiệm nhiều năm của mình phán đoán, người phụ nữ này không chỉ có thân phận tôn quý, còn vô cùng khó trị.

Tôn Vũ mới nói xong, trong lòng đám Lý Hưng nở hoa.

Tôn Vũ đúng là biết chọn, chọn trúng con gái và con dâu của tướng quân khai

quốc.

Lần này có trò hay để xem rồi. Tần Cừu không ở đây, xem tướng quân

khai quốc còn lại bao nhiêu uy vọng. Sắc mặt Tần Trách trầm xuống, mắt gần như sắp phun ra lửa.

Tình cảm của ông ta và Lạc Anh không tốt, nhưng dù sao cũng là chồng Lạc Anh, vậy mà Tôn Vũ này dám nói vợ ông ta ngủ với mình một tối.

- Tôn đại sự, sắc đảm của ông quá lớn rồi đó, ông có biết ông đang nói gì không? Tần Trách tức giận nói.

- Hum?

Tôn Vũ nheo mắt nhìn Tần Trách, khinh miệt nói:

- Ý của ông là ông muốn lên đấu với tôi?

Tần Trách bị Tôn Vũ nhìn chăm chú, thân thể không khỏi run lên, sắc mặt trắng bệch, cảm thấy giống như có một cây đao để sau lưng.

Ông ta vì luôn ngập trong tửu sắc, thân thể còn yếu hơn người bình thường, đâu chịu được uy áp của Tôn Vũ, miệng mở ra nhưng không nói nên lời.

- Tôn Vũ, con mẹ nó ông muốn chết có phải không, dám đánh chủ ý lên nhị phu

nhân Tần gia, Tôn Hổ em họ ông do ông đây giết, Tần lão tam nhà chúng tôi có việc không có ở đây, Tần Long tôi đưa ông đi gặp em họ mình. Đường Long đứng dậy, giận dữ hét.

Anh ta biết mình không phải là đối thủ của Tôn Vũ, nhưng nếu anh ta không đứng ra, sẽ khiến người ta chê cười Tần gia bọn họ không ra gì.

Dù sao anh ta gián tiếp hại Tôn Hổ chết, dù sao cũng chết một lần, không bằng chết có khí phách một chút.

- Là cậu?

Ánh mắt Tôn Vũ phát lạnh, lại sắc bén thêm vài phần.

Lần này ông ta đến thành phố Đông Hải, thứ nhất là lót đường cho sư phụ ông ta một năm rưỡi sau quay về, thứ hai là báo thù cho em họ ông ta.

Là cậu mà nói, không cần đi lên, cậu trực tiếp chết ở đây đi.

Ông ta liền giẫm chân, bọt nước lại bắn lên, ông ta vỗ mạnh một cái, thủy kiếm nhanh chóng xuất hiện trong không trung, trở nên vô cùng sắc bén.

Tốc độ vô cùng nhanh, trong chớp mắt đã đến trước người Đường Long Thủy kiếm sắp đâm thủng Đường Long rôi.

“Rầm rầm rầm...” Thủy kiếm chỉ cách Đường Long ba

ngón tay, giống như chạm vào bức tường, hóa thành bọt nước rơi xuống

đất.

Đồng thời người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lạc Anh bước ra, trước người Đường Long.

chắn Một màn này lập tức khiến không ít người kinh ngạc đến ngây người. Đệ tử Đường gia mới mở miệng nói chuyện liền bị một kiếm xuyên qua yết hầu, ngay cả Đường Khôn cũng không cứu kịp, lần này uy lực của thủy kiếm mạnh hơn nữa, lại bị cản mất. Ngay cả Tần Trách cũng không ngờ, ánh mắt khác thường đánh giá người đàn ông trung niên vẫn đứng cạnh vợ mình.

Sớm biết như vậy, ông ta đã không sợ đến thế?

- Sao lại thế này, bị chặn mất rồi?

- Người này là ai thế?

- Hå?

Tôn Vũ khẽ nâng mí mắt, trên mặt lộ vẻ bất ngờ, nhìn người đàn ông trung niên từ trên xuống dưới.

- Nội khí tràn đầy, tụ khí ngoại phóng,

Tiên Thiên Tông Sư?

Những lời này mới vang lên, không ít người khiếp sợ.

Tiên Thiên Tông Sư cao hơn Nội Kình một cấp bậc lớn, có thể bật hơi thành

binh, giết người vô hình.

Hoàn toàn không cần như Tôn Vũ, nhờ nước thành binh.

Tần gia có cao thủ như vậy, lần này được cứu rồi.

Hai mắt đám Lưu lão sáng lên.

Sắc mặt đám Lý Hưng thì trầm xuống, bọn họ đâu ngờ tới, vậy mà Tần gia

mang một Tiên Thiên Tông Sư đến.

Lần này xong đời rồi.

Tiên Thiên Tông Sư có thể ngăn thủy kiếm của Tôn Vũ, đó là chứng minh thực

lực.

- Tiểu thư, xử lý người này như thế nào.

Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Tôn Vũ một cái, cung kính nói với Lạc

Anh.

Lạc Anh trừng Tần Trách trước, trong tình cảnh như này, biểu hiện của Tần

Trách còn không đàn ông bằng Đường Long vừa vào Tần gia.

Sau đó bà ta mới lạnh lùng nhìn Tôn Vũ, đôi mắt đẹp sắp phun ra lửa.

Từ nhỏ bà ta đã được gọi là tiểu lạt tiêu, những người đùa giỡn bà ta đều bị bà ta chỉnh nhìn thấy bà ta là bỏ chạy, vậy mà tên lỗ mãng nước ngoài dám bảo bà ta bồi ngủ một đêm.

- Đánh gãy xương toàn thân ông ta trước, sau đó cắt lưỡi ông ta rồi cho làm

thái giám.

- Tuân mệnh!

Người đàn ông trung niên cười nhẹ, gật đầu, ánh mắt nhìn Tôn Vũ trở nên phát

lạnh, vẻ mặt kiêu ngạo.

- Ông nghe thấy lời tiểu thư chúng tôi nói rồi đó, tự ông tới, hay là tôi tự mình ra tay?

Hoành Luyện đại sư thì sao chứ, ở trong mắt Tiên Thiên Tông Sư ông ta.

Dưới Tiên Thiên, đều là cỏ đuôi chó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK