Anh? Sao anh bảo không sợ"
"Nhà phải có nóc"
Lâm Sâm ngượng ngùng khẽ nói, Nhậm Lăng nghe thấy phì cười? Kђเếק, vừa nãy ai còn ra vẻ? Cơ mà từ khi Lâm Tổng có vợ có con tính khí anh cũng thay đổi hẳn.
(...)
Rất nhanh vài tuần sau đám cưới của Thục Y Y và Nhậm Lăng được cử hành với nhiều sự chúc phúc của mọi người.
"Tử Lạp? Khi nào mới đến lượt anh và em"
Tử Lạp mỉm cười, nhìn xuống phần bụng đang lớn lên từng ngày, chầm chậm vỗ vai anh nói.
"Đợi con anh chào đời"
Lâm Sâm cau mày, ây da vậy thì lâu lắm đấy, biết đến khi nào? Anh thì hết lòng nôn nóng muốn làm đám cưới với Tử Lạp, còn cô thì luôn e ngại, hiện giờ bụng cô không thể mang vừa váy cưới mà hơn nữa dù có mang vừa thì chúng cũng không tôn lên vẻ đẹp mĩ miều đường cong cơ thể.
Nên cách tốt nhất cô sẽ sinh xong con mới suy nghĩ đến.
Vẻ mặt Lâm Sâm buồn rầu nhưng cũng chấp nhận với cô, anh khéo léo vòng tay ôm eo Tử Lạp.
(...)
Chớp nhoáng, Tử Lạp cũng cận kề ngày sinh.
Lâm Sâm gấp gáp, mang ly sữa bước lại, trầm tư hỏi.
"Vợ à? Vẫn chưa có dấu hiệu gì sao"
Tử Lạp điềm đạm che miệng cười, xem anh kìa, xem có giống đứa trẻ không? Tử Lạp lắc đầu.
"Anh đừng hối thúc con như vậy chứ"
"Bảo bối ngoan? Con nhanh chui ra đi, bố mẹ còn phải làm chuyện trọng đại của cuộc đời"
Lâm Sâm từ tốn xoa xoa bụng Tử Lạp thủ thỉ, làm Tử Lạp cũng đến chịu thua, theo lịch vẫn còn chưa đến ngày sinh.
Buổi chiều Tử Lạp vẫn sinh hoạt bình thường dùng bữa rất ngon miệng, bỗng dưng sắc mặt cô có chút lạ kỳ, thay đổi. Tử Lạp cau mày, nhăn nhó ôm bụng.
"Mẹ...mẹ? Hình như con..."
Bà nghe tiếng gọi ngắt quãng liền quay đầu lại, vô cùng hốt hoảng bước đến đỡ lấy người Tử Lạp.
"Con đau sao? Không lẽ sắp sanh"
"Sen...mau chuẩn bị xe sẵn tiện gọi cậu và ông về bảo Tử Lạp sắp sanh"
Sen sau nhà nghe xong lật đật chạy nhanh đi, Tử Lạp bắt đầu ՐêՈ Րỉ, vì mang song thai, nên đi đứng bụng dạ khó khăn hơn bao người khác cô toát hết mồ hôi, mặt mày nhợt nhạt.
"Aaaa...con con khó chịu quá mẹ..."
"Ráng đi con, cơ mà khi sáng vẫn ổn sao bây giờ lại nhanh thế"
"Tất...tất cả lại Lâm Sâm, con hận...aa ưm"
Tử Lạp được dìu ra xe, Lâm Sâm đang trong cuộc gặp mặt đối tác, hay tin Tử Lạp sinh anh vội vàng gác bỏ công việc vội vã chạy đến, nụ cười trên khóe miệng mãi không ngưng.
(...)
"Mẹ...vợ con sao rồi ạ"
"Con bé vẫn đang ở bên trong, vào rồi thì trông vợ, mẹ ra gọi Sen mang thêm đồ vào, để con bé sanh xong có cái dùng"
Lâm Sâm nghe xong gật đầu lia lịa, ngắt lời giọng Tử Lạp gào thét gọi tên anh
"Đấy, vào đi, con bé nó đau, khó chịu, ráng lựa lời dỗ dành"
Anh dạ rồi đẩy cửa bước vào, y như rằng cơn đau đẻ của Tử Lạp đã hành xác Lâm Sâm. Tử Lạp điên cuồng cấu xé anh.
"Aaaa, em...em bình tĩnh, hít thở sâu nào"
"Bình tĩnh, bình tĩnh cái đầu nhà anh"