"Mà cô này, иgự¢ cô bé thật đấy"
"иgự¢...иgự¢ bé? Anh aaaa biến thái, quay mặt đi chỗ khác, ai cho anh nhìn"
Thục Y Y đỏ ửng cả hai bên má nhìn xuống phía dưới thân thể ôm chặt la lớn, lúc nãy là cố tình cởi nút áo để dụ dỗ Lâm Sâm nào ngờ bây giờ lại cho tên kia mặc sức ngắm nghía, còn chê иgự¢ Y Y bé
Phần иgự¢ trắng nõn nà, ẩn hiện dưới cánh tay Y Y cố gắng che lấp. Cậu điềm nhiên cong môi mỉm cười nhè nhẹ khẽ cất giọng.
"Không muốn tôi nhìn thì mau xuống xe"
Thục Y Y cắn răng, định đưa tay đẩy cửa thì bố từ phía trong đi ra hầm xe, vì không muốn bị bố trông thấy cảnh tượng xấu hổ này, Y Y gục đầu tránh né
"Bố, bố tôi, anh lái xe đi được không, bố không thể thấy tôi thế này"
"Xin anh"
Nhậm Lăng thở dài, cậu chầm chậm liếc mắt thấy ông Thục, miễn cưỡng cởi lớp áo khoác ngoài ném xuống cho Y Y gằng giọng
"Mặc vào đi, tôi không muốn mang tiếng ђเếק đáp tiểu thư nhà giàu"
Dứt lời Nhậm Lăng khởi động xe lái đi rời khỏi, trên đường đi Nhậm Lăng không nói một lời, trong thâm tâm suy ngẫm muốn bỏ vị tiểu thư kiêu căng này giữa đường nhưng thoạt nhìn quan sát ngoài trời đã tối thui
Hơn nữa mặc hớ hênh kiểu kia lỡ nhở có tên vô lại làm gì? Không khéo cậu thành kẻ bị tình nghi
Thục Y Y rón rén, lén nhìn, trông cũng cao ráo đẹp trai, nhưng tiền đồ không rộng bằng Lâm Sâm, chỉ là trợ lý? Liệu có nên...
Chưa kịp suy nghĩ xong đã bị giọng nói lạnh ngắt của Nhậm Lăng dọa hết hồn.
"Tôi đưa cô đến phía trước, còn lại tự cô xử lý"
Y Y nghe vậy liền mở to mắt phản kháng bản thân nào muốn xuống xe
"Phía trước tối thui, vả lại rất khó bắt xe, anh nhẫn tâm bỏ tôi ở đây"
"Đúng"
Câu nói của Nhậm Lăng làm Thục Y Y hụt hẫng, kẻ vô tâm sao lại lạnh lùng đến vậy chứ? Không lẽ một chút rung động với phụ nữ xinh đẹp cũng không có?
"Không được, tôi không xuống, Thục Y Y tôi mà có mệnh hệ gì anh nghĩ mình thoát tội"
"Tôi là con gái yêu của Thục Cảnh Trí đối tác công ty anh đấy"
"Phiền phức"
Nhậm Lăng lẩm nhẩm, rồi im luôn, tập trung lái xe đưa Y Y về nhà, Y Y mỉm cười, đắc ý,
Xem ra anh ta cũng rất thu hút
(...)
Về đến biệt thự, Y Y lưỡng lự trong xe không muốn xuống, Nhậm Lăng quay đầu nhắc nhở, nhưng đáp lại cậu là sự lặng thinh.
Thục Y Y trầm lặng, buồn tủi cúi đầu, khác hẳn với hình ảnh lúc nãy.
"Có thể chở tôi đến nơi khác không"
Nhậm Lăng cau mày định từ chối, Y Y ngăn lại nói tiếp, câu đó làm cậu động lòng.
"Tôi không muốn vào nhà chạm mặt tình nhân của bố tôi"
Nhậm Lăng chần chừ ngẫm ngợi, nhưng rồi cũng quyết định lái xe, đưa Y Y đến chung cư nhà cậu ở Thục Y Y mím môi ngại ngùng chẳng dám đi vào
"Không vào à? Thế thì về nhà cô"
"Ơ vào, tôi vào mà nhưng mà anh hứa không được làm gì tôi đấy"
"Cô Thục, cô ảo tưởng quá rồi đấy"
Cậu nhếch mép thẳng tay đẩy cánh cửa bước vào trước, Y Y bẽn lẽn theo sau, Y Y đi một vòng trông thấy mấy chai rượu bắt mắt không kìm lòng được mà khui ra uống.
Nhậm Lăng từ phòng ngủ bước ra, bắt gặp cảnh Y Y đang thưởng ngoạn rượu quý liền nhíu mày, Y Y cười cười đưa ly mời chào.
"Uống với tôi một ly"
"Nhà tôi, rượu cũng của tôi"
"Mai bổn tiểu thư sẽ đền cho anh một hầm rượu"
Nhậm Lăng lặng thinh, thở dài sải chân đi lại, dù sao cũng chỉ là vài chai rượu, không nên tính toán so đo, Nhậm Lăng ngồi xuống cùng Y Y uống cạn.
Đến mức cả 2 say lúc nào cũng không hay
"Khoan...nhà, nhà tôi không có bao cao su"