"Đánh ghen? Bà? Đầu đã hai thứ tóc, sống không bao lâu, không làm gương có sấp nhỏ, thân là phu nhân đánh ghen cái gì"
"Cứ gọi cho giang hồ, bảo họ giải quyết là được"
"Tôi hồ đồ quá, đúng vậy phải gọi thêm người cho nó biết mặt"
Bà nhanh chóng móc điện thoại ra, chuẩn bị nhập số gọi, ông thở sâu bước lại gặng giọng hỏi tiếp.
"Bà định đánh ghen ai"
"Con bé Hân Hân"
Ông nghe trợn mắt, giật ngay chiếc điện thoại của bà ngăn cản, ông lắc đầu hoảng hốt, bà cau mày nhìn chăm chăm chồng, vừa nãy còn giục người ta kêu giang hồ thế mà bây giờ? Thái độ kìa...
"Ông làm sao thế? Sao lại lấy điện thoại của tôi"
"Bà không thể làm vậy, dẫu Hân Hân nó sai thì lựa lời nói, mình cũng xem nó như con cháu trong nhà mà"
"..."
Ông còn tưởng vợ mình đánh ai? Không ngờ là con bé Hân Hân, chả rõ ngọn ngành vì sao bà lại đâm ra ghét bỏ Hân Hân nhưng cũng không thể manh động mà đánh, khi xưa ba mẹ Hân Hân như người anh em tốt của ông, lúc mất còn gửi gắm Hân Hân cho ông dạy dỗ, bây giờ có sai lầm gì thì từ từ giải quyết.
Bà vùng vằng giận lẫy, khi thấy chồng bênh vực cho Hân Hân.
"Nó suýt nữa thì ra tay ɢɨết ૮ɦếƭ cháu lẫn con dâu quý của vợ chồng mình đấy"
"Sao...bà...bà vừa nói gì"
Ông cứng họng, ngập ngừng hỏi, Tử Lạp đứng bên nghe xong cũng ૮ɦếƭ lặng đơ người, khuôn mặt tái ngắt, cô vội vàng xoa xoa phần bụng.
Bà thở dài, lẽ ra bà không định nói, giấu giếm con và chồng, chôn vùi bí mật này nhưng Hân Hân không có liêm sỉ, liên tục chèo kéo Lâm Sâm người làm mẹ chồng như bà nhất định phải lấy công bằng lại cho con dâu, huống chi Tử Lạp đang mang thai, bà không muốn gia đình nháo nhào chỉ vì một tiểu tam bé nhỏ.
Gia tộc họ Lâm này chỉ công nhận Tử Lạp là con dâu.
"Bà nói lại cho tôi nghe xem, chuyện như thế nào"
"Lâm Sâm vào viện là vì bát yến có bỏ thuốc, hôm đó tôi bảo Sen chưng yến cho Tử Lạp bồi bổ cơ thể, nào ngờ đã bị Hân Hân lén lút bỏ thuốc, cũng may mắn là Tử Lạp không ăn"
"Bà có chắc không, khéo lại vu oan cho nó"
"Nhà có lắp camera, tôi đã kỹ lưỡng xác nhận, lúc xem tôi còn bàng hoàng"
"Tôi không muốn nó ở lại tiếp tục làm hại con dâu và Lâm Sâm nên đã đuổi..."
"Gọi...gọi hẳn chục người cho tôi"
Bà chưa kịp nói hết câu đã bị ông chen ngang đưa chiếc điện thoại ra lệnh, lần này ông không cản để bà tự quyết, mẹ Lâm Sâm mỉm cười đúng là chỉ có chồng là hiểu ý. Ông đích thân lái ô tô đưa Tử Lạp và bà đi.
Được biết Hân Hân đang ở một khách sạn, khuya như này còn gọi Lâm Sâm đích thị là có mưu mô, cái thằng này cũng dại, đến đó bị nó quấn lấy liệu có biết đường về.
Tử Lạp ngồi trong xe lặng thinh mảy may quan sát hai ông bà phu nhân, xem họ còn nôn nóng hơn cả bản thân cô, Tử Lạp cúi đầu, u sầu trầm ngâm suy nghĩ, từ lúc ở nhà cô chả nói một lời. Trông nét mặt buồn của Tử Lạp, bà nắm chặt tay an ủi động viên
"Có bác ở đây, cháu không việc gì phải sợ"
Tử Lạp mỉm cười dịu dàng gật đầu, cô nào dám sợ cơ chứ khi bên cạnh cô có hậu phương vững chắc thế này?
(...)
Vừa đến khách sạn, chưa kịp làm gì đã thấy Lâm Sâm từ trong đi ra, ba anh vội vàng dừng xe, bước xuống, hằm hằm đi lại, Lâm Sâm ngoảnh đầu ngơ ngác.
"Ba mẹ đến đây làm gì thế"
"Còn mày, đêm hôm mày không trông vợ ngủ, đến đây hú hí với ai"
Lâm Sâm che miệng cười nhẹ
"Hân Hân bảo mệt mỏi, muốn ૮ɦếƭ, con đến là gọi bác sĩ thần kinh khám cho cô ấy"