• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hân Hân này, nhà bếp có camera cháu biết chứ"
"Ca...camera, bác...bác cháu..."
Khuôn mặt Hân Hân bỗng dưng tái ngắt khi nghe bà nói đến trong nhà bếp có lắp camera, cổ họng Hân Hân nghẹn cứng, lúng túng ngập ngừng không thốt thành lời xấu hổ tột cùng, hóa ra bà đã biết Hân Hân bỏ thuốc.
Hân Hân không còn lời lẽ nào thanh minh cho bản thân, bà chậm rãi đưa chiếc điện thoại về phía Hân Hân, giọng nói lạnh nhạt.
"Có muốn xem lại không"



"Cháu...cháu xin lỗi bác, cháu trót dại dột bác tha thứ cho cháu được không ạ"
"Cháu xin lỗi bác, cháu thật sự không cố ý"
Hân Hân rơm rớm nước mắt, vịn chặt cánh tay bà van xin nài nỉ, bao nhiêu công sức bấy lâu nay Hân Hân nổ lực xây dựng, là một cô gái hiền lành nhu mì, giờ đã hóa thành con quỷ dữ trong mắt bà
Mẹ Lâm Sâm hời hợt, bà không thể bỏ qua cho kẻ muốn ɢɨết ૮ɦếƭ cháu nội, làm hại con dâu, con trai nhập viện bà càng không thể nhắm mắt dung túng
"Bác nể mặt ba mẹ cháu nên mới không báo cảnh sát về hành vi cháu làm"

"Dọn hành lí rời khỏi đây, bác không muốn cháu ở đây tiếp tục hại con dâu và con trai bác"
"Bác...bác tha lỗi cho cháu, đừng đuổi cháu đi"
Hân Hân khóc lóc thảm thiết, quỳ gối, nhưng vẫn không làm lung lay được tấm lòng vững vàng của bà, mẹ Lâm Sâm ngoảnh mặt sải chân đi thẳng vào nhà bếp căn dặn người làm, trước ngày mai phải dọn đồ đạc Hân Hân ra khỏi biệt thự. Khách quan mà nói, bà đã nể nang lắm mới cho Hân Hân tá túc lại đêm nay.
Người làm nghe xong cúi đầu dạ răm rắp, bọn họ không hiểu tại sao phu nhân lại nổi giận đuổi cô Hân Hân đi nữa? Nhưng thân phận kẻ ở trong nhà, họ nào dám hỏi lí do.
Hân Hân ngồi rụp xuống sàn, nước mắt rơi lã chã, đám người bên trong thập thò xì xào nho nhỏ bàn tán.
Hân Hân biết giờ mình có làm gì, mẹ Lâm Sâm cũng không đoái hoài dòm ngó, bà đã kịch liệt từ mặt cô
(...)
Sáng hôm Tử Lạp cùng Lâm Sâm và ba anh trở về nhà, sau một đêm ở lại bệnh viện theo dõi tình hình, vừa đi vào thì chợt thấy hành lí Hân Hân bị bỏ trước cửa liếc mắt xung quanh không thấy Hân Hân đâu.
Tử Lạp bặm môi khó hiểu dìu Lâm Sâm vào trong, bà niềm nở hỏi han.
"Khỏe chưa con"


"Ổn hơn rồi mẹ, nhưng đây là..."
"À...Hân Hân không muốn ở nhà chúng ta nữa nên dọn đi ấy mà"
Bà cong môi cười, nắm tay Tử Lạp và Lâm Sâm đi lại phòng khách ngồi, cùng lúc Hân Hân trên lầu bước xuống, khóe bọng mắt đỏ hoe, sưng vù chắc là đêm hôm qua Hân Hân khóc rất nhiều.
Bà chẳng bận tâm lớn giọng gọi Sen.
"Xong rồi hả Sen"
"Dạ, đã xong xuôi thưa bà, sạch sẽ không thứ gì đâu ạ"
Bà hừ nhẹ, Hân Hân cúi đầu, bước lại, níu kéo van xin Lâm Sâm, hi vọng được ở lại.
"Lâm Sâm...em...em xin lỗi"
Lâm Sâm nhíu mày, không hiểu lời Hân Hân nói là gì? Tại sao phải xin lỗi? Còn nữa, thái độ của mẹ với Hân Hân cũng khác hẳn, hiện rõ ra trên khuôn mặt
"Có chuyện gì sao"

"Nếu cháu có gan thú nhận thì cứ nói ra"
"Cháu..."
Hân Hân lưỡng lự, Lâm Sâm nhích lên ghé sát khẽ hỏi ba, ông lặng thinh lắc đầu, ông biết vợ làm gì cũng đều có lí do riêng.
"Họ Lâm này, tuesday làm gì cỏ cửa chen chân vào"
Hân Hân muối mặt cúi đầu kéo vali, trước khi rời khỏi Hân Hân không quên liếc Tử Lạp một cái, hận này, Hân Hân còn sẽ trả nhất định Hân Hân không để yên cho Tử Lạp.
Trông thấy ánh mắt đáng sợ kia, Tử Lạp lặng lẽ phất lơ.
Hân Hân vừa đi khuất, Sen từ trong bếp chạy ra cất giọng
"Bà, cháo nấu xong rồi"
"Múc...múc cho cậu Lâm ăn trước, kể từ nay thức ăn của Tử Lạp đều phải thông qua dạ dày Lâm Sâm"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK