Ỏ, thế thì theo ông về nhà"
"Lâm...Lâm Tổng"
"Cút"
Lâm Sâm tối mặt, ánh mắt sắc nhọn chứa đầy lửa giận nghiến răng ken két nhìn cậu trợ lý quát tháo.
Cậu trợ lý điếng người giật mình đứng im bất động chẳng dám nhúc nhích, cũng chẳng dám nói thêm câu nào, vài phút trước Lâm Sâm còn bình thường bây giờ lại nỗi đóa là thư thế nào.
Tử Lạp cau mày, đúng thật cái tên bệnh hoạn khó chịu, cô vội vàng hất tay anh, kiêu ngạo cất giọng
"Tôi không muốn về nhà"
"Tôi đã xin phép phu nhân cho tôi ra ngoài và mẹ anh cũng đã đồng ý"
"Thức ăn tôi để đấy, anh tranh thủ ăn đi"
Tử Lạp hạ thấp giọng, dứt lời cô quay lưng bước đi ra, theo phép lịch sự Tử Lạp cúi đầu chào cậu Trục trợ lý một cái rồi mới rời khỏi phòng làm việc.
Trục Lưu lặng thinh thấy Tử Lạp đi khuất bản thân không muốn làm phiền đến anh định rời đi thì Lâm Sâm đột nhiên gọi lại.
"Vừa rồi có chuyện gì"
Trục Lưu nghe hỏi, dáng đứng nghiêm trang chỉnh tề lên tiếng
"Dạ, đối tác muốn mời Lâm Tổng dùng bữa tối nếu anh bận tôi sẽ gọi hủy"
"Không cần, cứ sắp xếp tôi tôi sẽ đến"
Ngắt lời Lâm Sâm thở sâu đút tay vào túi quần chầm chậm bước lại bàn làm việc Trục Lưu dạ gật đầu lui ra ngoài, đôi tay nhẹ nhàng khép cửa.
Buổi tối.
Tử Lạp và bạn cũng có mặt tại nhà hàng, lần này người bạn cô đi xem mặt, vì quá hồi hộp nên đã rủ Tử Lạp đi chung.
Người đàn ông Nhạc Ân xem mặt trùng hợp cũng dẫn bạn theo, giữa 2 bên đều có sự ngượng ngùng làm Tử Lạp cảm giác hơi bí bách.
Tử Lạp lén để ý người đàn ông này cứ nhìn cô mải mê khiến bản thân Tử Lạp có đôi chút không thoải mái, không phải anh ta...
Tử Lạp gạt bỏ ngay suy nghĩ điên rồ, cầm túi đứng dậy xin phép vào toilet.
Lúc đi ra vô tình ᴆụng mặt Lâm Sâm, Tử Lạp hốt hoảng giả vờ né tránh nhưng mà vẫn không thoát khỏi
"Ăn mặc kiểu này? Là đi đâu"
"Anh Lâm? Không phải khi sáng tôi đã nói đi gặp bạn rồi sao"
"Anh có thể làm như không quen biết tôi không"
"Gặp ai"
Tử Lạp cúi đầu, đây là chuyện riêng của cô có cần thiết báo cáo chi li vậy không? Mà từ bao giờ anh ta lại muốn biết nhiều như vậy, Lâm Sâm nhíu mày khi Tử Lạp ngập ngừng không trả lời.
Ăn mặc thiếu vải như cái giẻ rách thì chỉ có đi gặp trai, ông đây phải ngăn chặn kịp thời trước khi cái sừng mọc dài.
"Về, về nhà ngay lập tức"
Lâm Sâm kéo tay Tử Lạp, bất ngờ một người chạy lại ra sức bảo vệ cô, là anh bạn trong buổi xem mắt của Nhạc Ân, anh ta hung hãn kéo Tử Lạp về phía mình
"Giữa chốn đông người, anh lại ức ђเếק một cô gái sao, đáng mặt đàn ông không"
Mẹ nó, từ đâu chui ra đã thế còn ung dung ôm eo Tử Lạp, gân xanh trên khuôn mặt ai kia chẳng mấy hiện rõ.
"Tử Lạp? Em còn không mau bước qua đây, muốn đứng đó cho nó ôm lắm à"
"Thằng này, vợ tao mày làm gì vậy hả"