• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cháu biết không từ khi có Tử Lạp, Lâm Sâm lên phòng đúng giờ giấc hẳn hoi, còn làm gì ở trỏng thì bác không rõ"
"Hôm nọ sập cả giường"
Bà cười cười cố gắng ngoáy vào nổi đau của Hân Hân, khuôn mặt Hân Hân đứng đơ khóe môi giật giật khó chịu, im lặng không nói một lời bản thân cũng biết bà Lâm đang có ý gì, nói cạnh nói khóe rõ ràng như thế kia mà.
"Hân Hân, cháu uống sữa đi, còn nghỉ ngơi sớm, ngồi trên máy bay cũng mệt rồi phải không"
"Dạ, lát nữa cháu uống, cảm ơn bác"



Hân Hân gượng gạo yểu điệu cúi mặt nhận lấy ly sữa trên tay bà nhẹ nhàng đặt ngay ngắn xuống mặt bàn, bà mỉm cười gật gật nói thêm dăm ba câu nữa, xong xuôi liền rời khỏi.
Sau khi bà đi khuất Hân Hân nghiến răng hất đỗ ly sữa xuống sàn nhà, trong sự hận thù, căm phẫn, bàn tay cuộn chặt miệng lẩm nhẩm.
"Tử Lạp, cô nghĩ ςướק Lâm Sâm từ tôi được sao"
"Tôi sẽ nghiền nát cô"
(...)

Sáng hôm sau.
Hân Hân vẫn diễn nét bình thường ôn hòa với tất cả mọi người trong nhà.
Đang ngồi nói chuyện rôm rả với ba Lâm Sâm ngoài phòng khách, trông thấy Tử Lạp đi xuống lầu, Hân Hân liếc mắt một cái khóe miệng nhếch lên cười nhẹ, liền đứng dậy theo vào.
"Bụng mang dạ chửa đi đứng cũng bất tiện quá chị nhỉ, em nhìn mà thấy..."
"Hay...hay là để em giúp chị"
"Cô có ý gì"
Tử Lạp quay đầu nhìn, Hân Hân kiêu ngạo khoanh tay trước иgự¢ chậm rãi tiến lại phía Tử Lạp khiêu khích. Ánh mắt tà ma sắc sảo hướng vào phần bụng cô, khẽ giọng nói nhỏ
"Giúp chị ɢɨết đứa trẻ"
Chát
"Aaaa...Tử Lạp, chị làm gì thế"


Tử Lạp không nhiều lời, cô vung mạnh tay tát thẳng vào một bên mặt của Hân Hân khiến Hân Hân hoảng hốt la lên
Con đàn bà điên này dám đánh cả tôi?
Nghe tiếng xô xát trong nhà bếp mọi người ngồi ngoài sofa nhanh chóng đi vào, Hân Hân được cơ hội ăn vạ, giả vờ chạy đến núp sau Lâm Sâm mếu máo.
"Tử...Tử Lạp đánh em"
"Tử Lạp, là em đánh Hân Hân? Sao em làm vậy"
Tử Lạp lặng im, tay cô run bần bật không phải vì sợ mà vì tức, cô hít thở sâu, ánh mắt mọi người đang đổ dồn vào cô? Không thể manh động lộ liễu.
"Em không có, chỉ là thấy ruồi bay vào mặt của Hân Hân, em định đuổi giúp nhưng lại hơi mạnh tay"
"Ây da, Tử Lạp chỉ muốn đuổi ruồi giúp cháu thôi con bé có lòng tốt đấy chứ"
Hân Hân lắc đầu, tay ôm bên mặt đỏ chót giọng ngập ngừng thanh minh
"Không...không phải"

"Vợ anh đang giúp em thôi mà"
Dứt lời Lâm Sâm bước lại phía Tử Lạp nhẹ nhàng nắm tay cô nâng lên xoa xoa âu yếm
"Rát tay không em? Xem kìa đỏ hết cả rồi"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK