"Lâm Sâm..."
"Cút"
"Em...em xin lỗi anh em không cố ý, em không biết đó là cuộc họp quan trọng, Lâm Sâm..."
Hân Hân rơm rớm nước mắt vịn chặt cánh tay anh van xin hối lỗi, Lâm Sâm lạnh lùng, đôi mắt lưng chừng, sâu thẳm không một chút bận tâm lời Hân Hân, cảm giác phiền nhiễu, anh liền mạnh mẽ đẩy tay Hân Hân ra chất giọng vững vàng
"Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi không lẽ cô còn chưa rõ khi nãy bản thân đã làm gì"
"Cô, suýt nữa là phá hủy buổi làm ăn của tôi"
"Em biết, em sai rồi, đừng hắt hủi em, được không Lâm Sâm, em không thể sống thiếu anh"
"Anh...biết em từ bỏ nước Mỹ để về gặp anh mà"
Lâm Sâm chẳng mảy may đoái hoài anh để lộ sắc thái hời hợt, chầm chậm quay lưng rời đi, liền bị Hân Hân bước đến ôm chặt từ phía sau, lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn kia đã giàn giụa đầy hai hàng nước mắt, Hân Hân lắc đầu cố chấp níu kéo lắc đầu không cho Lâm Sâm đi.
"Không được, em không cho anh đi"
"Vợ tôi đến ngày khám thai, tôi phải đưa cô ấy đi"
Lâm Sâm gỡ tay Hân Hân ra khỏi cơ thể vòng eo sáu múi vạm vỡ của mình, Hân Hân khi nghe Lâm Sâm nhắc đến Tử Lạp một cách yêu chiều, liền nổi điên vô kiểm soát, Hân Hân hét lên.
"Anh đừng nhắc đến cô ta được không"
"Mang thai? Em cũng có thể mang thai con anh..."
"Cô nghĩ mình đủ tư cách"
Lâm Sâm quát lên rồi ngay lập tức quay người rời đi bỏ mặc Hân Hân ở lại, Hân Hân bật khóc lớn, nấc lên không nói thành lời, cổ họng nghẹn cứng nhìn Lâm Sâm đi khuất, bất lực không còn cách giữ
Từ khi nào Hân Hân trở nên đáng thương bị tất cả mọi người ruồng bỏ?
(...)
Sau khi Lâm Sâm rời công ty, một lúc lâu Hân Hân cũng đi, Hân Hân chỉ còn biết lấy rượu giải tỏa.
Vào một quán bar gọi rất nhiều rượu
(...)
Lâm Sâm lái xe về biệt thự đưa Tử Lạp đến bệnh viện khám thai theo định kỳ như lời bác sĩ dặn dò
Ở bệnh viện phòng khám phụ sản Lâm Sâm mừng rỡ, ôm trầm lấy Tử Lạp
Tin vui liên tục dồn vào gia đình anh, khi mà công ty chuyện hợp đồng suôn sẻ, hôm nay đưa Tử Lạp khám thai kết quả Tử Lạp mang song thai.
Rất nhanh chóng truyền thông đưa tin, Lâm Tổng sắp kết hôn, vợ chưa cưới mang song thai, chuyện vui này được mọi người truyền tai, chúc mừng.
Ở quán bar, Hân Hân có chút men say trong người đột nhiên điện thoại bật sáng, Hân Hân mệt nhọc liếc mắt xem thử, bỗng chốc nét mặt thay đổi Hân Hân nổi loạn đập phá đồ gào thét khi trên đó xuất hiện ảnh Lâm Sâm và Tử Lạp.
૮ɦếƭ tiệt, tôi hận cô, tôi hận tất cả.
Cút đi, ૮ɦếƭ hết đi tại sao giành giật Lâm Sâm của tôi
Nhân viên vội vàng chạy lại ngăn liền bị Hân Hân xô ngã quát lớn.
"Cút, mày biết tao là ai không, cút hết đi"
Họ không nhẫn nhịn, gọi bảo vệ, nhiều ánh mắt của những người xung quanh đổ dồn về phía Hân Hân, họ xì xào bàn tán, tình cờ một chàng trai điển trai, cao ráo bước lại nhẹ giọng.
"Khoan đã..."
"Người này tôi quen, xin lỗi các cậu nhé, thiệt hại tôi sẽ đền bù thay cô ấy"
"Điều này dĩ nhiên anh phải đền nếu là người quen thì mau lôi cô gái đó ra khỏi đây"
Tên bảo kê của quán trừng mắt hung hãn nghiến răng, chàng trai mỉm cười điềm đạm gật đầu, thật sự từng cử chỉ của anh rất nhã nhặn nho nhã lịch thiệp, chàng trai chậm rãi tiến lại chỗ Hân Hân đỡ lấy
"Hân Hân..."
"Lương...Lương Viễn Trạch"
Hân Hân ngước lên, bộ dạng lúc này đã say khướt nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt mếu máo
Lương Viễn Trạch bạn Hân Hân tại Mỹ, lại không ngờ anh cũng đã trở về.
"Sao lại đau khổ như vậy"
"Họ...họ bỏ em cả rồi, họ không còn cần em nữa"
"Anh đã dạy em thế nào, bất luận ai ngáng đường em, cản trở em? Em phải xử lý họ"