"Bà già, rốt cuộc bà đã bán thuốc gì cho tôi"
"Thuốc tiêu chảy"
"૮ɦếƭ tiệt, bà đang đùa tôi đấy à? Tiền của tôi chỉ đáng mua thuốc tiêu chảy"
"Cô à, tôi không thể bán tђยốς קђá tђคเ cho cô để đi hại người nên đã tráo thuốc, số tiền tôi sẽ trả lại một phần"
Dứt lời người phụ nữ thẳng thừng cúp ngang, Hân Hân nghe xong như kẻ điên cuồng ném chiếc điện thoại xuống sàn nhà gào thét.
Bà dám đùa cợt tôi sao? Cái thứ mà tôi bỏ vào nồi yến? Chỉ là thuốc tiêu chảy?
Khốn nạn, bà được lắm.
Uổng công Hân Hân đã lén lút bỏ vào, còn nuôi hi vọng tối nay con của Tử Lạp sẽ mất, nào ngờ bây giờ thành cốc?
Nhưng tại sao? Tử Lạp đã ăn yến lại không bị tiêu chảy? Dù không phải thuốc ấy nhưng Hân Hân bỏ số lượng lớn phụ nữ mang thai ăn vào đi cầu nhiều cũng dẫn đến xảy thai kia mà
Hân Hân bình tĩnh cắn môi, cau mày suy ngẫm, khi nãy trông thấy Tử Lạp vẫn rất ổn, mặc dù lòng tò mò nhưng bản thân chẳng dám mở cửa ra nghe ngóng, Hân Hân sợ bị phát giác.
(...)
"Lâm Sâm, thuốc của anh này, anh ổn không"
"Anh...anh"
Chưa nói hết câu, Lâm Sâm nhíu mày khó chịu tay ôm bụng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, chả hiểu thế nào Lâm Sâm bị tào tháo rượt, ra vào toilet liên miên làm người anh kiệt quệ mất sức, Tử Lạp quay đầu nhìn theo, Tử Lạp thở dài chầm chậm đi lại gõ cửa khẽ gọi.
"Lâm Sâm? Anh không sao chứ, anh có cần đến bệnh viện không"
"..."
"Lâm Sâm, anh ăn nhầm thứ gì sao"
"..."
"Lâm Sâm..."
(...)
Chịu đựng không nổi Lâm Sâm đành phải vào viện xem tình hình, Hân Hân biết thông qua người làm, liền run rẩy sợ hãi, Hân Hân không ngờ Lâm Sâm lại ăn bát yến đó.
Hân Hân trong phòng lòng nóng như lửa đốt, chột dạ lo lắng, rất nhanh chóng xuống lầu, làm bộ như chưa biết gì.
"Nhà vừa có chuyện sao"
"Cậu Lâm Sâm vào viện thưa cô, bụng cậu Sâm không khỏe"
Hân Hân ngượng cười nhạt nhòa, à ờ qua loa, liền đi ra phòng khách đợi chờ.
Tầm hơn 30 phút mẹ Lâm Sâm trở về, nét mặt bà căng thẳng hẳn, Hân Hân nhìn thấy lật đật chạy lại, lưỡng lự ngập ngừng hỏi.
"Bác...Anh Lâm Sâm có sao không ạ"
"Ổn hơn rồi cháu"
Nghe đến đây, Hân Hân mỉm cười dạ, lòng nhẹ nhõm, cũng thật may mắn là không sao, Hân Hân xấu hổ chẳng dám nhìn bà
"Hân Hân này, nhà bếp có camera cháu biết chứ"