"Hân Hân bảo mệt mỏi, muốn ૮ɦếƭ, con đến là gọi bác sĩ thần kinh khám cho cô ấy"
"Mọi người không lẽ..."
Lâm Sâm nhíu mày hụt hẫng, nhìn thái độ nét mặt thì cũng đã đoán được phần nào, hóa ra nghi ngờ anh ngoại tình
"Tử Lạp, em và con không tin tưởng anh hả"
"..."
Tử Lạp mím môi, cô chưa kịp trả lời thì bà bước lại đánh một cái thật mạnh lên vai anh hằm hằm tức giận đe dọa.
"Phải, con đấy liệu hồn, làm gì có lỗi thì ra đường không còn một cái quần trên người"
"Mẹ sẽ tịch thu hết"
Lâm Sâm nghe xong phì cười nhẹ, liền sải bước đi lại dịu dàng dỗ dành Tử Lạp, Lâm Sâm ngoảnh mặt cất giọng xin phép
"Con sẽ đưa Tử Lạp về"
Hai ông bà phu nhân nghe xong gật gù nhường cô sang cho Lâm Sâm rồi nắm tay nhau ra ô tô trở về biệt thự trước. May mắn Lâm Sâm còn biết chừng mực giới hạn điểm dừng, bà cũng chưa phải ra tay rồi mang tiếng mất tình nghĩa.
(...)
Sáng hôm sau.
Hân Hân đến công ty náo loạn, Hân Hân một mực cãi cọ với trợ lý Lâm Sâm rồi xông thẳng vào phòng họp la lối
"Lâm Sâm, anh thật quá đáng tại sao đêm qua lại đối xử với em như vậy"
"Anh muốn cắt đứt với em như vậy hả"
"..."
Mọi người có mặt trong cuộc họp quản trị bất ngờ, ngước mặt nhìn lên, họ sựng lại, lưỡng lự liếc mắt sang phía Lâm Sâm, anh bị một phen làm cho mất mặt, đôi chân mày cau lại.
Một vị cổ đông, không hài lòng liền lên tiếng.
"Lâm Tổng, chuyện riêng gia đình cậu không nên xen lẫn làm gián đoạn công việc, cậu cũng biết ta đang họp dự án quan trọng"
"Đây là tâm huyết của Chủ Tịch, cũng tức là ba cậu, tôi nghĩ cậu giải quyết chuyện riêng của mình trước, rồi hẵng bàn bạc tiếp? Tôi xin phép"
Dứt lời ông nho nhã đứng dậy chuẩn bị rời đi, Lâm Sâm vội vàng giữ lại, anh hạ mình xin lỗi, cuộc họp này thật sự mà nói nó rất ý nghĩa ba Lâm Sâm đặt nhiều niềm tin hi vọng anh không thể làm cho ông thất vọng.
"Ông Viễn, xin hãy đợi một lát chuyện sẽ được giải quyết, mong ông ngồi lại chúng ta tiếp tục"
Ông im lặng suy ngẫm một lúc, tạm gật đầu, ngồi xuống ghế, Lâm Sâm thở phào.
"Thôi được, tôi nể mặt Ngài Lâm"
Lâm Sâm tức giận ánh mắt sắc bén tức giận nhìn sang phía Hân Hân, mặc dù đã kìm nén nhưng nét mặt vẫn hiện rõ, giọng nói vang lên dễ nghe, âm sắc trầm thấp lộ vẻ lạnh lùng.
"Ra ngoài"
Câu nói vừa dứt, cậu trợ lý vội vàng nhanh chóng kéo tay Hân Hân đi, bản thân biết vừa nãy đã làm điều sai, Hân Hân nuốt nước bọt sợ hãi lặng thinh rời khỏi
Lần đầu Hân Hân trông thấy Lâm Sâm nhẫn nhịn hạ mình.
30 phút trôi qua.
Tan họp Lâm Sâm trở về phòng làm việc, Hân Hân vẫn ngồi đó chờ đợi, vừa thấy anh, Hân Hân lật đật chạy lại
"Lâm Sâm..."
"Cút"