"Mô phật..."
"Thiện tai, thiện tai"
Tử Lạp nheo mày, nhìn chằm chằm Lâm Sâm, anh ta bị làm sao nữa? Rõ ràng khi nãy còn rất tỉnh táo phất lờ cả cô, bây giờ trở về lại là bộ dạng say khướt, quần áo xộc xệch, nút cởi nút gài thật khiến người khác khó hiểu.
Lâm Sâm khập khiễng bất ngờ ôm chặt lấy cơ thể Tử Lạp, Hải Huy rợn người, bước lại nói nhỏ.
"Lâm Sâm nhờ cả ở em nhé"
"Hả"
"Chúc cậu ngon miệng"
Dứt lời Hải Huy mỉm cười một cái rồi quay lưng bỏ đi trong sự ngỡ ngàng, Tử Lạp bần thần đứng yên ở đó nhìn Hải Huy khởi động xe chạy mất, Lâm Sâm cứ dính chặt cô không buông, Tử Lạp bất lực dìu anh vào nhà.
Nghe tiếng lục ᴆục hai ông bà phu nhân tỉnh giấc mở cửa đi ra.
"Sen? Có tiếng gì thế"
"Cậu chủ uống say được cô Tử Lạp vừa mới dìu về phòng thưa bà"
"Chẳng phải đi gặp khách hàng? Sao lại uống say thế kia"
"Con...con cũng không rõ"
"Mau vào pha một ly trà gừng mật ong mang lên lầu cho cậu uống giải rượu"
Sen nghe xong gật đầu vâng dạ nhanh nhẹn bước vào nhà bếp chuẩn bị trà gừng xong xuôi Sen tỉ mỉ đem lên lầu cho Tử Lạp.
Hơn 10 phút, Sen chẳng dám gõ cửa chần chừ mãi ở ngoài, mẹ anh xót ruột liền lội cầu thang đi lên.
"Sao không mang vào, trà nguội cả rồi"
"Dạ...bên trong, bên trong"
Sen ấp a ấp úng nói không thành câu, khuôn mặt tự nhiên đỏ ửng nhưng vừa mới bị ai làm gì, bà nhíu mày chậm rãi bước lại
"Bên trong làm sao"
Vừa ngắt lời thì trong phòng phát ra âm thanh kêu la yêu kiều của Tử Lạp kèm theo tiếng thở dốc dồn dập. Bà trợn mắt lặng thinh ghé sát vào cánh cửa để thăm dò kỹ càng, bà khẽ giọng.
"Vừa rồi là..."
"Có nên mang trà vào không bà"
"..."
"Làm gì mà thập thò ở đó thế khuya rồi sao không nghỉ ngơi"
"Bà nữa, đứng trước phòng tụi nhỏ làm gì"
Mẹ Lâm Sâm nghe xong giật mình quay đầu nhìn.
"Lâm Sâm nó say, tôi định là đem cho con cốc trà ấy mà"
"Nhưng chắc không cần nữa rồi"
"Ơ hay, sao lại không cần, con nó say thì phải giải rượu chứ"
"Sáng ngày mai có cuộc họp cổ đông, không tỉnh táo người ta lại cười cho"
"Trà đâu, để tôi mang vào cho, bà xuống nhà nghỉ ngơi đi"
Nghe xong bà vội vàng tháo dắt ngăn lại, kéo tay ông ra xa, lỡ nhở mở cửa không khéo là hư bột hư đường hết.
"Ông muốn có cháu không"
"Bà hỏi buồn cười, tất nhiên là tôi muốn"
"Thế thì đi xuống, trong đó đang làm việc cật lực"