"Bỏ...bỏ thuốc"
"Thuốc? Hải Huy, cậu đùa tôi à"
"Tôi đùa cậu? Khi nào chứ Lâm Sâm? Rượu đó là của tôi, chính cậu giật lấy, sao giờ trách tôi"
Hải Huy tức hộc máu thanh minh, Lâm Sâm nhíu mày, thế quái nào lại trúng thuốc nửa? Khi Lâm Sâm còn đang dỗi Tử Lạp.
"૮ɦếƭ tiệt"
Lâm Sâm lầm bầm chửi, nét mặt khó chịu chậm rãi đứng dậy khỏi ghế rời đi, anh phải về nhà trước khi cơn nóng trong người rạo rực đốt cháy anh.
Hải Huy thấy Lâm Sâm loạng choạng bước đi liền ngăn lại hỏi.
"Này? Cậu đi đâu thế, trúng thuốc rồi hay để tôi tìm giúp cậu 1 em giải tỏa"
"Tôi chỉ quen ăn cơm nhà đồ ở bên ngoài cậu để dành mà dùng"
Dứt lời Lâm Sâm thở sâu kéo chiếc áo khoác xộc xệch bỏ đi ra cửa lớn, Hải Huy nheo mắt nhìn theo, anh lắc đầu, đáng lẽ ly rượu ấy là của Hải Huy, nào ngờ bị Lâm Sâm hớt tay trên
Hải Huy cũng chẳng còn tâm trạng nhanh chóng chạy theo Lâm Sâm.
"Tôi đưa cậu về"
Trên đường về, thuốc phát tác dụng làm cơ thể Lâm Sâm khó chịu tột cùng anh quằn quại trong xe, đôi tay thon dài chầm chậm cởi từng nút áo, Hải Huy thấy hoảng hốt trợn mắt cản lại
"Ơ...ơ, cậu đừng làm bậy nha tôi không giúp cậu chuyện này được đâu"
"Đừng cởi nửa, gần về nhà rồi đại ca của tôi"
"Cậu...cậu đã bỏ bao nhiêu"
"Gì cơ? À...là một gói"
Lâm Sâm vỗ trán, cố gắng kìm hãm, mẹ kiếp lần trước đối tác bỏ lượng nhỏ Lâm Sâm đã chịu không nổi, bây giờ một gói? Tử Lạp, em lại thiệt thòi rồi.
Về đến biệt thự, cô là người mở cửa, do vẫn chưa ngủ tình cờ xuống nhà bếp lấy chút nước, nghe tiếng chuông cửa nên tiện thể ra ngoài.
Trông thấy Tử Lạp, Lâm Sâm mừng rỡ nhào đến ôm chặt lấy cô, hôn vào cổ Tử Lạp trước mặt Hải Huy, Tử Lạp lúng túng bất ngờ kháng cự, Tử Lạp có đôi ít xấu hổ ngại ngùng.
"Lâm Sâm? Anh...anh lại làm sao thế"
"Tử Lạp, lên phòng, mau đưa tôi lên phòng"
"Tôi cần em giúp"
Lâm Sâm thều thào khẽ nói vào tai Tử Lạp, Hải Huy đơ người trố mắt ngơ ngác nhìn bạn thân, lần đầu Hải Huy trông thấy điều này, chẳng phải bao nhiêu năm Lâm Sâm không gần nữ giới sao? Coi kìa, coi kìa, bây giờ thì...
"Mô phật..."