Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
Beta by DMP.
====
Sau đó Ba Tập lại vào đưa thêm một cái chăn, nói là ban đêm rất lạnh, mẹ cậu ta bảo cậu ta mang tới.
Hoa Vụ bảo cậu nhóc để ở một bên, chờ sau khi cậu ta rời khỏi, dựa vào mép giường nghỉ ngơi.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ triền miên, âm thanh bốn phía hoàn toàn bị tiếng mưa rơi che lấp.
Không biết qua bao lâu, Hoa Vụ nghe thấy bên ngoài có một chút động tĩnh, có người ở bên ngoài cẩn thận đi lại.
Cô mở mắt ra, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng.
Bên ngoài có ánh sáng mỏng manh, xuyên qua khe cửa đi vào, từ xa tới gần.
Hoa Vụ đứng dậy, lặng yên không tiếng động đến gần tường.
Người ngoài cửa hình như không định đi vào, cũng không biết làm gì ở bên ngoài, một hồi lâu mới nghe thấy tiếng nói chuyện trầm thấp.
"Chắn chắn ăn rồi?"
Giọng nói người đàn ông này khá quen tai, Hoa Vụ suy nghĩ một chút, có hơi giống một người trong mấy người đàn ông trước đó giúp bọn họ.
Trả lời chính là Ba Tập: "Vâng, cháu thấy."
"Được, vậy chú đi liên lạc với người ta, ở nhà trông người cho kỹ."
Tiếp theo là tiếng khoá lại.
Hoa Vụ nhướng mày, chờ ánh sáng ngoài cửa biến mất, cô một lần nữa trở lại mép giường, an tâm bắt đầu nghỉ ngơi.
Chỉ cần không phải giết người, vậy không phải chuyện lớn gì.
Trong địa bàn bị thế lực xấu chiếm cứ, loại thôn làng bần cùng lạc hậu này, có không bao nhiêu người thiện lương.
......
......
Độ Hàn tỉnh dậy khi trời đã gần sáng, hắn quay đầu lại đã thấy Hoa Vụ tựa vào một bên, khoanh tay, nhắm hai mắt ngủ.
Độ Hàn vươn tay đẩy cô một chút.
Hoa Vụ mở mắt ra, trong mắt tỉnh táo, rõ ràng không có ngủ.
Cô nhìn về phía Độ Hàn, hơi nhướng mày: "Tỉnh rồi à?"
"Tôi bị sao vậy?"
"Bị côn trùng độc cắn, trúng độc."
Độ Hàn nhớ lúc ấy ở trong rừng rậm. hắn đúng là cảm giác được mu bàn tay có hơi đau, nhưng hắn không thấy có miệng vết thương.
"Đây là cái thôn kia?"
Hoa Vụ ừ một tiếng, lại nói: "Anh biết một mình tôi đưa anh tới nơi này, mất bao nhiêu sức lực không?"
"...... Cảm ơn."
"Anh phải nhớ cái ân tình này của tôi." Hoa Vụ không hề áy náy mà cướp công của các thôn dân.
Dù sao mấy thôn dân này cũng không phải người tốt gì —— hơn nữa cũng đúng là cô đi gọi người.
Cô đành chịu khó mà thay bọn họ làm người ân nhân này vậy.
Đây là trách nhiệm của nữ chính!
Cả người Độ Hàn không có sức, hắn nghĩ là do trúng độc, cũng không hỏi nhiều.
"Nơi này an toàn?"
"Không phải rất an toàn."
"???"
"Không biết bọn họ muốn làm gì với chúng ta." Hoa Vụ lớn mật suy đoán: "Có lẽ là muốn bán chúng ta đi."
Đây là thao tác thường thấy nhất.
Nếu là muốn tiền, tối hôm qua đã hạ thuốc giết bọn họ rồi.
Giữ lại mạng bọn họ, có khả năng nhất là muốn bán bọn họ.
"???"
Hoa Vụ sờ sờ mặt, như suy tư gì hỏi Độ Hàn: "Anh cảm thấy tôi như vậy, có thể bán bao nhiêu tiền?"
Độ Hàn: "???"
Bị người bán, cô còn ở đây quan tâm xem chính mình có thể bán được bao nhiêu tiền?
Cô có bình thường không?
"Có thể mua được tôi, vậy đúng là phúc khí tu luyện tám đời." Hoa Vụ nói rồi cười rộ lên.
Nụ cười đó biến thái khó tả.
Nhìn thế nào cũng không phải 'phúc khí'.
Độ Hàn dịch vào bên trong: "Cô cứ chờ như vậy?"
Nếu biết đối phương không có ý tốt, sao cô lại không có chút hành động nào?
Hoa Vụ nhìn hắn, đầy ghét bỏ: "Anh thế này, tôi không đợi thì phải làm sao bây giờ? Quanh đây đều là rừng rậm, tôi mang theo anh chạy, phiền phức bao nhiêu."
Trong mắt Hoa Vụ, bán bọn họ cũng là vấn đề nhỏ, không hề hoảng hốt.
Nhưng muốn cô mang theo thứ đồ hơn một trăm cân* lên đường...... Vậy không được.
*50kg.
Độ Hàn hít một hơi, bình tĩnh hỏi: "Dao còn không?"
Hoa Vụ lấy một cái ra cho hắn, "Đồ bảo mệnh của tôi đương nhiên phải giữ thật tốt."
Độ Hàn phát hiện quần áo trên người mình bị đổi qua, đang mặc là trang phục đặc biệt ở đây.
Quần áo đã bị đổi qua, đối phương hẳn là sẽ không soát người lại, hắn cất kỹ vũ khí.
Độ Hàn nhận ra cơ thể không có sức lực không quá bình thường, "Cả người tôi không có sức, có phải bọn họ động tay động chân không?"
Hoa Vụ vuốt cằm gật đầu: "Có khả năng."
Tối hôm qua lúc bọn họ giải độc, dùng phương thuốc cổ truyền, cô cũng xem không hiểu, nhân cơ hội hạ chút thuốc cho Độ Hàn, còn không phải dễ như trở bàn tay.
Mày Độ Hàn nhíu lại: "Sao cô lại không sao cả?"
"Do tôi thông minh."
"......"
Hoa Vụ nằm xuống: "Anh tỉnh thì quan sát đi, tôi ngủ một lát."
Độ Hàn nhìn Hoa Vụ nhắm mắt lại, như là một giây liền ngủ, lầm vào trầm mặc.
Phòng ở là bằng gỗ, tuy rằng kín hoàn toàn, nhưng có những khe hở ở những chỗ không nối tốt, có thể thấy sắc trời bên ngoài.
Sắc trời càng ngày càng sáng, tiếng chim hót réo rắt như khúc ca buổi sáng, đánh thức vạn vật đang ngủ say.
Ngoài cửa có âm thanh đi lại, Độ Hàn nghe thấy có người tới gần, phỏng chừng là đang nghe động tĩnh bên trong.
Sau một tiếng vang nhẹ của khóa cửa, cửa phòng bị đẩy ra.
Độ Hàn nhắm mắt lại, đè lại vũ khí dưới quần áo.
Nhưng mà người ở cửa chỉ là nhìn qua, rất nhanh liền đi ra ngoài, một lần nữa khoá cửa lại.
Độ Hàn nghe thấy một ít tiếng động vụn vặt: "Vẫn chưa tỉnh...... Khi nào...... Đi xem."
Hoa Vụ ngủ hai tiếng, cô vừa mới tỉnh, người bên ngoài liền vào.
"Hai vị tỉnh?" Mở cửa là một người đàn ông từng gặp tối hôm qua, trong tay hắn cầm một thứ hơi cũ, giống súng thô sơ tự chế.
Hoa Vụ nhìn chằm chằm súng trong tay hắn, làm bộ làm tịch hỏi: "Anh đây là có ý gì?"
Đại hán giải thích, "Chúng tôi muốn đi ra ngoài bán đồ, phải vào thành, trên đường có thể không an toàn, mang theo phòng thân. Không phải hai người cũng muốn đi ra ngoài sao? Nhân tiện đi cùng chúng tôi đi? Hai người tự đi không an toàn."
Hiển nhiên có thể không trở mặt thì không trở mặt, đại hán vẫn lựa chọn thủ đoạn hoà bình dụ dỗ họ.
Hoa Vụ 'a' một tiếng, "Làm phiền mọi người."
"Tiện đường, không phiền toái." Đại hán cười ha hả nói: "Từ nơi này của chúng tôi đi ra ngoài rất xa, nếu hai người tự đi, không chừng còn lạc đường."
Hoa Vụ: "Vậy sao...... Vậy làm phiền mọi người."
Đại hán thấy Hoa Vụ đáp ứng, cũng thở phào nhẹ nhõm, không đề phòng cô, để cho cô và Độ Hàn tự sắp xếp xong thì ra.
Độ Hàn: "Cô thật sự định đi theo bọn họ?"
"Làm ngành này không ngoài sếp của chúng ta với sếp cũ của tôi, tôi quen biết cả hai bên, sợ cái gì."
Quan trọng nhất là, có người dẫn đường, so với chính mình không biết đường đi lung tung tốt hơn ha?
"Lỡ bọn họ bán chúng ta vào thôn khác hẻo lánh hơn thì sao?"
"Nhan sắc của chúng ta như vậy, bọn họ muốn bán giá tốt, thì sẽ không ngốc như thế, những người đó có thể cho bao nhiêu chứ?" Hoa Vụ nắm tay: "Phải có niềm tin vào bản thân."
Độ Hàn: "......"
Tuy rằng cô nói giống như rất có lý, nhưng sao nghe như thể tự luyến vậy.
"Hơn nữa, chúng ta đang làm gì? Còn sợ bọn họ bán?" Hoa Vụ chậc một tiếng: "Chúng ta chính là người xấu."
"Thường đi ở bờ sông sao có thể không ướt giày, đừng coi thường những người này." Người thông minh đôi khi cũng sẽ bị thông minh hại.
Hoa Vụ nhìn ra bên ngoài một cái, cười nói: "Nếu ướt giày thì giết bọn họ là được."
Độ Hàn: "......"