Edit by Thời Lam Yên.
====
Chung đại sư kia thiếu chút nữa đã phát hiện ra cô, nhưng sau khi Thịnh Ý tới, hắn liền không chú ý nữa.
Nhìn bọn họ, cũng không giống như quen biết.
Vậy thì chỉ có thể là Thịnh Ý có cách, 'che chắn' cảm giác của đối phương.
Thân là đại phản diện, khẳng định là có chút bản lĩnh!
"Cô xác định muốn tôi giúp?"
Hoa Vụ cảnh giác: "...... anh muốn thù lao sao?"
Đầu ngón tay Thịnh Ý chống giữa gọng kính, đẩy kính lên trên, tròng kính hơi phản chiếu: "Bạch tiểu thư, trên thế giới này không có bữa trưa nào miễn phí."
"Còn bữa tối thì sao?"
"......" Còn cãi với hắn nữa!
Thịnh Ý cũng không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
Hoa Vụ chán nản hỏi: "Anh muốn cơm trưa gì."
Thịnh Ý không nói điều kiện gì, chỉ vươn tay về phía cô, "Bạch tiểu thư suy nghĩ cho kỹ."
Hoa Vụ cũng không do dự, trực tiếp đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Cô là nữ chính, sợ cái gì!!
Cùng lắm thì đánh một trận!
Ánh mắt Thịnh Ý hơi sâu, chậm rãi nắm lòng bàn tay lại, "Bạch tiểu thư không sợ tôi đưa ra yêu cầu gì quá đáng?"
"Có thể quá đáng bao nhiêu?" Hoa Vụ cảm thấy mình rất có thể đánh, không quá để ý: "Tôi đều là người đã chết một lần, còn sợ cái gì nữa?"
Cùng lắm thì để cho mi cũng chết một lần.
Cho mi làm bạn với ta!
Thịnh Ý: "Lá gan cô rất lớn."
Hoa Vụ mím môi cười, "Bọn họ đều khen tôi như vậy."
Thịnh Ý: "......"
......
......
Thịnh Ý cũng không làm gì cả, cô chỉ cảm thấy bàn tay bị Thịnh Ý nắm chặt, có một loại ấm áp kỳ lạ, ngay cả trên người cũng có loại cảm giác này.
Mà hắn mang theo cô xuyên qua đám người, thậm chí là đi qua từ bên cạnh một người trong huyền môn, đối phương cũng không phát hiện không thích hợp.
Sau khi Hoa Vụ phát hiện ra điều này, liền bắt đầu huênh hoang.
"Bạch tiểu thư." Thịnh Ý không lạnh không nhạt gọi cô một tiếng.
Hoa Vụ ngấp nghé thu hồi bàn tay muốn vỗ lên đầu đối phương, bàn tay nhỏ bé run rẩy không có chỗ đặt ở trong không khí, đưa ra sau lưng.
Thịnh Ý mang theo Hoa Vụ đến ghế sô pha trong góc ngồi xuống.
Hoa Vụ an phận không lâu sau, lại bắt đầu hỏi vấn đề lúc trước.
"Hôm nay bán đấu giá cái gì, thế trận lớn như vậy?" Nam chính cũng ở đây, vì sao nữ chính như cô không có suất diễn? Cái này là không bình thường!
À...... Chu Nhân Nhân mang theo thân thể của cô ở đâu.
Thịnh Ý lần này ngược lại trả lời: "La bàn Chu Tước."
"......"
Thịnh Ý liếc cô một cái, thấy thần sắc cô không đúng: "Cô biết?"
Hoa Vụ: "......"
Anh không biết sao?!
Đó chính là đạo cụ quan trọng.
La bàn Chu Tước là nam chính lấy ra, lấy từ đâu ra, nữ chính cũng không biết.
Thì ra là lấy được từ nơi này......
Hơn nữa la bàn Chu Tước còn có công năng dưỡng hồn, nữ chính rời khỏi thân thể thời gian dài, cho dù có nam chính 'nuôi', nhưng hồn phách vẫn sẽ dần dần suy yếu......
Trước khi tìm được cách trở lại thân thể, toàn bộ đều dựa vào cái la bàn Chu Tước này.
Hoa Vụ đột nhiên nắm chặt tay Thịnh Ý, hưng phấn nói: "Anh giúp tôi lấy!"
Bây giờ cô cảm thấy tràn đầy năng lượng, nhưng chắc chắn sau này sẽ có vấn đề.
"Hôm nay có rất nhiều người tới, giá cả sẽ rất cao." Những người trong huyền môn đều nhắm vào nó.
"Tôi có tiền." Hoa Vụ nhà giàu mới nổi mở miệng.
"......" Đầu ngón tay Thịnh Ý điểm đầu gối, "Nếu như tôi cũng muốn thì sao?"
"Anh muốn......"
Lúc trước Thịnh Ý giống như phát điên cứ kéo lấy nam nữ chính không buông, hình như nguyên nhân chủ yếu nhất chính là vì......
Nữ chính chưa từng tham gia đấu giá hội lần này.
Nhưng đồ lại được nam chính lấy được.
Cho nên, Thịnh Ý là lúc này, kết thù với nam chính.
Hoa Vụ cười cười, thân thiện đàm phán: "Mỗi người chúng ta cùng ra một nửa tiền, cùng nhau sử dụng, thế nào?"
"Cô coi đó là cái gì?"
Hoa Vụ còn rất hào phóng, thẳng lưng, "Cùng lắm chỉ là một công cụ, tôi không ngại anh dùng."
"......"
Đây là vấn đề có ngại hay không ngại cô để ý sao?
"Tôi nói thật với anh, anh không liên thủ với tôi, anh sẽ không thể lấy được." Hoa Vụ ý đồ giảng đạo lý với nhân vật phản diện.
Không có hào quang nữ chính như ta, mi chỉ biết bị nam chính bắt nạt!
Thịnh Ý cũng không biết có nghe thấy hay không, chờ cô luyên thuyên nửa ngày, không mặn không nhạt mà hỏi: "Liên thủ với cô là có thể?"
"Đương nhiên!" Hoa Vụ kiêu ngạo vỗ ngực: "Tôi, giá trị may mắn level max."
Thịnh Ý cười một cái, nhưng ý cười rất nhanh đã thu liễm xuống, "Nếu giá trị may mắn của cô là level max, sẽ không rơi vào kết cục hiện tại, thân thể của mình cũng không giữ được."
Mặc dù đây là sự thật, nhưng cũng đâu cần thiết phải nhắc lại như thế chứ?
"...... đấy là ngoài ý muốn."
"Nếu như không lấy được, có phải cô cũng nói là ngoài ý muốn hay không?"
"Cái này không giống."
Khi Hoa Vụ cùng Thịnh Ý nói chuyện qua lại, hội đấu giá đã bắt đầu.
Vật phẩm phía trước đều rất bình thường, chỉ có vài người đấu giá, giá cả cũng không cao.
"Thịnh tiên sinh, anh suy nghĩ xong chưa?"
Hoa Vụ đã nghĩ xong, nếu Thịnh Ý đặc biệt phản nghịch, vậy cô sẽ...... Chờ nam chính lấy được, lại đi nghĩ cách lấy tới tay.
Nam chính ngược đãi nữ chính như vậy, trả chút lãi không quá đáng nhỉ?
Thịnh Ý liếc mắt nhìn người ở đây, những người trong huyền môn kia, đối với sản phẩm trước mắt hoàn toàn không có hứng thú, đều đang chờ la bàn Chu Tước.
Phía sau bọn họ đều có môn phái, tài chính hùng hậu......
"Được, tôi đồng ý với cô." Thịnh Ý liếc xéo cô một cái: "Nhưng mà...... nếu không mua được, Bạch tiểu thư sẽ thiếu tôi hai lần."
"......"
Cô đã nói người đàn ông này bộ dạng lễ phép, nhưng trong xương cốt là một tên bại hoại!
......
......
"Đồ vật kế tiếp là la bàn Chu Tước, lai lịch của vật này có lẽ rất nhiều người không rõ ràng......" Trong số những người đến hôm nay, không chỉ là người trong huyền môn, cho nên người bán đấu giá bắt đầu kể cho bọn họ biết lịch sử của la bàn Chu Tước này.
Lai lịch cụ thể của la bàn Chu Tước đã không thể kiểm tra, nhưng nó có liên quan đến một vị đại sư rất nổi tiếng trong huyền môn.
Người này, người không phải huyền môn đều từng nghe qua.
"Giá khởi điểm, 5 triệu......"
"6 triệu." Người bán đấu giá còn chưa dứt lời, đã có người giơ bảng.
"6,5 triệu."
"7 triệu."
Thịnh Ý một tay cầm bảng, tạm thời không có ý tham dự.
Những người trong huyền môn này, bây giờ cũng chỉ là số ít đang đấu giá, đại bộ phận đều đang chờ.
Chờ bộ phận người này gọi giá lên, bọn họ lại tham gia đấu giá chân chính ở phía sau.
Hoa Vụ bảo Thịnh Ý lấy điện thoại ra.
Cô liền nắm tay Thịnh Ý, click mở tin nhắn, đưa cho Kim Bất Thị một dãy số, soạn tin nhắn.
Kim Bất Thị trả lời ——
[Kẻ lừa đảo cút! Lừa ông nội mày ý! Bà chủ của tao là người mà mày giả mạo được à?]
Cô nghiêng đầu đối diện với ánh mắt bỡn cợt của Thịnh Ý, Hoa Vụ hít sâu một hơi, lại lần nữa soạn tin.
Một lát sau Kim Bất Thị mới trả lời.
[Bà chủ, cô lấy trộm điện thoại của ai đấy?]
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai cũng đến.
[Hiện tại trên sổ sách công ty có 20 triệu, dùng hết à?]
"Anh có bao nhiêu?"
Lòng bàn tay Thịnh Ý xẹt qua màn hình, mở tin nhắn cho cô xem.
"Cộng lại mới hơn 30 triệu......" Với giá đấu hiện tại, có chút cao a.
Hoa Vụ suy nghĩ, đưa ra phương án B: "Hay là chúng ta vẫn đi cướp thì hơn."
Đầu ngón tay Thịnh Ý đè lên màn hình, ánh mắt quét về phía những người huyền môn đó, "Cô muốn cướp đồ từ trong tay bọn họ?"
Cô không chỉ có can đảm, mà con đường cũng ngang tàng.
Hoa Vụ khinh thường: "Họ không thể lấy được."