Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
====
Quan tài thật bị Bạch Tuyệt gọi người mang đi rồi, Hoa Vụ không hỏi hắn mang tới chỗ nào, như là hoàn toàn không quan tâm cái quan tài kia.
Bạch Tuyệt cảm thấy cô hiểu chuyện nghe lời, đối với yêu cầu của cô, sẽ thoả mãn một nửa.
Đợi vài ngày sau, có tin tức truyền đến.
Quan tài đã bị người của Viện sinh vật Niết Bàn cướp lấy.
Xem ra quan tài Viện sinh vật Niết Bàn có được lúc trước, đúng là cướp từ trong tay Ngân Thập Tự.
"Đáng tiếc tôi không thấy được hiện trường."
Hoa Vụ thở dài đầy tiếc hận.
Nếu người mở quan tài là Hứa Tố, thấy cô chuẩn bị nhiều quà như vậy, nhất định sẽ cảm động đến rơi lệ.
"Anh lại truyền tin tức đến Ngân Thập Tự bên kia đi." Hoa Vụ ngồi trên thân cây, đung đưa hai chân, nhảy xuống nói với Bạch Tuyệt: "Để Ngân Thập Tự và Viện sinh vật Niết Bàn đánh nhau."
Viện sinh vật Niết Bàn làm những thí nghiệm cực kỳ bi thảm đó, các thế lực lớn và dân chúng đều rõ ràng.
Nhưng căn cơ Viện sinh vật Niết Bàn sâu, thế lực rộng, thực lực mạnh.
Bọn họ đã vượt qua dư luận, căn bản không quan tâm đến cái nhìn của dân chúng bình thường.
Cho nên muốn huỷ diệt Viện sinh vật Niết Bàn, chỉ có thể dựa vào vũ lực.
Bạch Tuyệt: "......"
"Em có biết bản thân đang nói cái gì hay không?"
Cô là một nhân loại, nói loại lời này với một huyết tộc như hắn, để hắn đi châm ngòi hai thế lực nhân loại đánh nhau?
"Làm sao? Kế hoạch này không tốt sao?". truyện ngôn tình
Quan hệ giữa Viện sinh vật Niết Bàn và Ngân Thập Tự vốn dĩ cũng không phải rất tốt.
Lần này Viện sinh vật Niết Bàn còn cướp đồ của Ngân Thập Tự.
Nghe tin tức báo về, những người đó bị bọn họ thiêu ngay lập tức, rõ ràng là huỷ thi diệt tích*, không muốn người khác biết là bọn họ làm.
*hủy thi thể, xóa dấu vết.
Ác ý cướp đoạt đồ vật, còn giấu giếm hành vi phạm tội.
Đây là hành vi ác liệt cỡ nào!
Cô chỉ để cho Ngân Thập Tự vốn không biết gì biết được sự thật.
Thế giới cần sự thật!
Đây còn không phải là chức trách của nữ chính sao?
Hoa Vụ cảm thấy kế hoạch của mình rất hoàn mỹ, rất chính nghĩa.
"Em là một nhân loại."
"Ừ." Hoa Vụ gật đầu. "Thì làm sao?"
"Đặt ở trong nhân loại các em, chính là phản bội tộc loại, cấu kết với huyết tộc đối phó đồng bào của chính mình, em nói xem thì làm sao?"
Hoa Vụ kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói: "Không sao, sau này tôi còn có thể phản bội lại."
Bạch Tuyệt: "......"
Thần mẹ nó còn có thể phản bội lại......
Làm phản có thể như cỏ đầu tường* vậy sao?
*gió chiều nào theo chiều ấy
Bạch Tuyệt tuy rằng cảm thấy đầu óc Hoa Vụ hình như có hơi bệnh, nhưng chuyện hiện tại cô làm, đối với huyết tộc mà nói, không phải chuyện gì xấu.
Hắn dặn dò Tái Ly ở phía xa: "Tái Ly, ngươi đi làm chuyện này."
Tái Ly: "......"
Hắn nhìn cô gái đang ngồi ở chỗ cao, trong lòng có chút bất bình.
Trong khoảng thời gian này, cô giống như mới là người ra lệnh.
Tại sao đại nhân lại nghe cô ta hết......
Tuy rằng trong lòng Tái Ly bất mãn, nhưng việc Bạch Tuyệt giao, hắn vẫn lập tức đi làm.
......
......
Khu sinh hoạt Khai Minh.
Là khu sinh hoạt ngoài cùng của Viện sinh vật Niết Bàn, cơ sở hạ tầng nơi này không được tốt lắm, Hoa Vụ trà trộn đi vào không tốn chút sức nào.
Bạch Tuyệt không đi cùng cô.
Chủ yếu là cùng cô trà trộn vào thì phải đổi quần áo, nhưng Bạch Tuyệt không chịu.
Cho nên bây giờ chỉ có một mình Hoa Vụ.
Nhưng Hoa Vụ có thể cảm giác được, Bạch Tuyệt hẳn là ở góc tối nào đó nhìn cô, chỉ là không biết trốn ở chỗ nào......
Có lẽ huyết tộc có siêu năng lực ẩn thân.
Hoa Vụ hâm mộ một chút, bắt đầu quan sát xung quanh.
Khu sinh hoạt Khai Minh và khu sinh hoạt số sáu có rất nhiều điểm khác nhau.
Khu sinh hoạt số sáu hầu như không thấy được bao nhiêu thứ liên quan đến Liên minh Cửu Vực.
Nhưng ở khu sinh hoạt Khai Minh, lúc nào cũng có thể thấy được logo của Viện sinh vật Niết Bàn.
"Muốn báo danh thì sang bên này!"
Đầu đường có người cầm loa hét.
Có đứa bé choai choai chạy sang phía bên kia, cũng có đứa bị người lớn kéo sang đó.
"Bỏ lỡ cơ hội lần này, phải chờ mấy tháng...... Muốn báo danh, chạy nhanh tới đăng kí, chỉ tiêu có hạn."
Mắt thấy người tới bên kia báo danh càng ngày càng nhiều.
Một ít người đứng quan sát, cũng nhanh chóng đi sang hướng đó.
Tới thành phố chính của Viện sinh vật Niết Bàn, tiếp nhận thí nghiệm cải tạo người.
Chủ động đi, hoặc là thật sự không sống nổi, đi Viện sinh vật Niết Bàn, ít nhất có phần cơm ăn.
Hoặc là muốn trở thành người cải tạo lợi hại, có thể đánh một trận cùng huyết tộc.
Mà những người bị kéo sang, đều là trong nhà không còn cách nào, muốn dùng bọn họ đổi vật tư.
Hoa Vụ nhìn số tuổi bọn họ muốn, chỉ cần dưới mười hai tuổi, thật đáng tiếc......
Nếu không có khi cô có thể dùng biện pháp này đi đến thành phố chính của Viện sinh vật Niết Bàn.
Chuyện như vậy, cách mấy tháng đều sẽ xảy ra một lần.
Mọi người đã thấy nhiều nên không trách.
Viện sinh vật Niết Bàn đã từng trực tiếp bắt người.
Bây giờ đã tốt hơn rất nhiều.
Hoa Vụ ở khu sinh hoạt tự lực cánh sinh, tìm một chỗ ở.
Cô mới nói chuyện cùng người khác xong, vừa vào cửa, liền phát hiện Bạch Tuyệt đã ở bên trong, đang đánh giá hoàn cảnh căn phòng.
"......"
Giấy dán tường kém chất lượng đã phai màu, đồ đạc trong nhà rất ít, xám xịt và cũ kỹ.
Người đàn ông đứng ở giữa phòng, áo sơ mi màu đỏ sậm đầy hoạ tiết, ánh sáng mờ nhạt từ cửa số khép hờ chiếu vào, như thể mang lại ánh sáng cho hắn.
Giống như hoa hồng nở rộ trong thế giới xám xịt hỗn loạn, nùng lệ kiều diễm.
...... Đáng tiếc hoa hồng này có gai.
...... Nhưng có gai mới kích thích.
Hắn cảm nhận được tầm mắt của Hoa Vụ, hơi hơi quay đầu, đôi mắt vàng sẫm ánh lên hình bóng cô gái.
Hoa Vụ nhướng mày: "Anh nhất định phải giám sát tôi?"
Bạch Tuyệt kéo ghế dựa xưa cũ ngồi xuống, kẽo kẹt một tiếng, "Tôi không giám sát em, em chạy thì phải làm sao?"
"Anh không có việc khác?"
"Không có."
Hắn không tham dự chuyện chiến khu, cho nên hắn rất rảnh.
Hơn nữa hắn cảm thấy rất hứng thú với Hoa Vụ.
Đầu nhỏ của cô có không ít đồ xấu, luôn cho hắn kinh hỉ.
Hắn muốn nhìn xem, cô đối với Viện sinh vật Niết Bàn, rốt cuộc muốn làm cái gì.
Bây giờ Bạch Tuyệt nhàn nhã như vậy, chủ yếu là do có rất nhiều chuyện chưa làm xong, cưỡng ép bắt cô về cũng không để làm gì.
"Không phải em muốn đi thành phố chính à, tại sao cứ ở lại chỗ này?"
"Quá phiền toái." Hoa Vụ cười xấu xa một chút: "Không bằng ôm cây đợi thỏ."
Hy vọng Hứa Tố quan tâm cô một chút, sớm ngày phát hiện cô ở chỗ này.
Cô tự mình đi Viện sinh vật Niết Bàn rất phiền toái.
Cho dù giết chết được Hứa Tố, vậy cô cũng phải lao lực một phen.
Không bằng để cô ta chủ động xuất hiện......
Ra ngoài rồi, bằng vào đám công cụ làm việc - quỷ hút máu, sợ gì không đối phó được một Hứa Tố!
Hoa Vụ đã nghĩ xong, phải lợi dụng đám quỷ hút máu sau lưng Bạch Tuyệt như thế nào.
Mà Bạch Tuyệt còn không biết, hắn rất có hứng thú hỏi: "Ai là thỏ?"
"Nói anh cũng không biết."
"Biết đâu được."
Ánh mắt Hoa Vụ lượn vòng trên người hắn, không trả lời vấn đề kia, ngược lại thò lại gần: "Thân vương các hạ, ngài có đói không?"
Hương thơm che trời lấp đất trên người cô gái nhân loại bay sang phía hắn, trộn lẫn sự dụ hoặc điềm mỹ nào đó.
Trong phòng nhỏ an tĩnh, Bạch Tuyệt nhìn chằm chằm cái cổ non mịn dưới mái tóc dài của thiếu nữ, "Không đói."
Hoa Vụ đứng thẳng người, cau mày, giống như chính cung phát hiện đối tượng làm bừa ở bên ngoài, "Có phải anh trốn tôi, trộm uống máu người khác?"
Không đói không đói!
Huyết tộc khác cũng chết đói rồi!
Anh thì không đói!
Dạ dày anh là động cơ vĩnh cửu sao!?
Không phải lúc nào Bạch Tuyệt và cô cũng ở bên nhau.
Hơn nữa Tái Ly cũng từng hỏi hắn, có phải nên dùng bữa rồi không, chứng tỏ hắn cần phải ăn.
Bạch Tuyệt: "......"
Lời này...... Có phải có chỗ nào sai sai không?