Edit by Thời Lam Yên.
====
Bệnh viện.
Trong đại sảnh người tới người đi, cô gái mặc váy màu be nhạt được một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đỡ ra.
Bộ dáng thật cẩn thận kia, phảng phất như cô gái là một búp bê sứ, bị người ta đụng vào sẽ vỡ vụn.
"Mẹ, con thật sự không sao......" Cô gái có chút bất đắc dĩ, "Mẹ không cần khẩn trương như vậy, con có thể tự mình đi."
Người phụ nữ lo lắng: "Bảo bối à, nếu không chúng ta quan sát thêm rồi mới xuất viện?"
"Mẹ......" Cô gái nhỏ hờn dỗi: "Con thật sự không sao, không cần phải nhập viện nữa, chúng ta về nhà đi."
"......" Người phụ nữ không lay chuyển được cô gái, cuối cùng chỉ có thể thở dài, "Gần đây con...... đã thay đổi rất nhiều."
Cô gái chớp chớp mắt, ôm cánh tay người phụ nữ, "Mẹ à, trải qua chuyện lớn như vậy, con mới biết trước kia rất không hiểu chuyện, sau này con sẽ hiếu thuận với hai người."
Hốc mắt người phụ nữ hơi đỏ lên, "Được...... chúng ta sẽ về nhà."
Hai người tay trong tay đi ra ngoài, ngay khi bọn họ đến cổng bệnh viện, bên cạnh có một nữ sinh mặc đồ đen.
Cô hơi cúi đầu, một ít tóc che đi cái trán và đôi mắt.
Khi hai người đi ngang qua cô, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt kia, giống y hệt cô gái mặc váy màu be nhạt.
Nhưng hai người kia dường như không nhìn thấy cô, nói nói cười cười đi qua bên cạnh cô.
Nữ sinh mặc đồ đen đột nhiên vươn tay, muốn bắt lấy cô gái giống hệt mình kia, nhưng tay cô xuyên qua thân thể đối phương, chỉ vớt được một nắm không khí.
"Đen đủi!"
Nữ sinh mặc đồ đen chửi nhỏ một tiếng.
......
......
"Bảo bối, làm sao vậy?" Tôn Hân Nhã thấy con gái mình đột nhiên quay đầu lại nhìn đại sảnh bệnh viện, kỳ quái hỏi: "Là làm rơi đồ gì à?"
"Không......" Cô gái lắc đầu, cô hơi che ngực lại, vừa rồi không biết vì sao đột nhiên tim lại đập nhanh, giống như linh hồn bị va chạm.
"Vậy chúng ta......"
Tôn Hân Nhã còn chưa dứt lời, đã thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt bọn họ.
Người trong xe đi xuống, chạy tới bên cạnh mở cửa, "Tôn phu nhân, Bạch tiểu thư, tiên sinh bảo tôi đến đón Bạch tiểu thư."
Biểu tình của Tôn Hân Nhã thoáng cái liền thay đổi.
Mà cô gái có chút mờ mịt, tựa hồ đối với tình huống lúc này không hiểu lắm.
"Bạch tiểu thư, mời." Đối phương khom lưng làm động tác mời.
Tôn Hân Nhã miễn cưỡng duy trì biểu tình trên mặt: "Bảo bối vừa mới xuất viện, không bằng về nhà trước, đợi tốt hơn chút rồi......"
"Tôn phu nhân, ngài đừng làm khó tôi, chuyện tiên sinh dặn dò, tôi phải làm tốt." Đối phương không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng giọng điệu lại cường ngạnh.
Hiển nhiên Tôn Hân Nhã không thể vặn lại vị tiên sinh kia, cuối cùng nàng chỉ có thể yêu cầu đi cùng.
Nữ sinh mặc đồ đen đứng trước cửa bệnh viện, nhìn theo mẹ con Tôn Hân Nhã lên xe, tiến vào dòng xe cộ biến mất không thấy tăm hơi.
Người này không phải người khác, chính là Hoa Vụ.
Bây giờ cô...... không phải người.
Vị diện này vốn là cưới trước yêu sau, trước ngược sau ngọt, yếu tố kịch bản còn mang theo một chút thần quái.
Bố và bà nội của nữ chính, trọng nam khinh nữ, tuy rằng không có đối đãi hà khắc, nhưng cũng không để ý lắm, chỉ quan tâm đến em trai trong nhà.
Mẹ cho dù đau lòng cho cô ấy, nhưng cũng không dám đối nghịch với chồng, mẹ chồng.
Mà lúc công ty của gia đình xảy ra vấn đề, bố của nữ chính, lấy ra ước định của các bậc cha chú, tìm đến gia tộc của nam chính, yêu cầu liên hôn, cứu vớt công ty.
Sau một loạt giằng co, nam chính thật đúng là cưới nữ chính.
Đương nhiên, nam chính khẳng định không thích nữ chính, thậm chí còn hơi chán ghét, bởi vì hắn có một người mình thích, bởi vì cô mà không thể không từ bỏ.
Cuộc sống sau khi kết hôn chính là nam chính không có việc gì liền ngược đãi nữ chính một chút.
Sau đó nữ chính liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Linh hồn và thân thể của cô tách ra, cô muốn trở lại thân thể mình, lại làm thế nào cũng không làm được, cuối cùng chỉ có thể đi theo bên cạnh nam chính.
Bởi vì cô phát hiện, chỉ cần ở cùng một chỗ với nam chính, cô có thể sờ được một vài thứ.
Kế tiếp chính là nam chính cũng không biết chuyện, đến khi phát hiện, cuối cùng ở chung hoàn toàn yêu nữ chính.
Nữ chính cuối cùng trở lại thân thể của mình, cùng nam chính hạnh phúc vui vẻ mà đại kết cục.
Nhưng......
Hiện tại nữ chính vừa xảy ra chuyện, thân thể của cô đã bị người xuyên không Chu Nhân Nhân chiếm đoạt.
Chu Nhân Nhân tuy rằng không có kịch bản trong tay, nhưng cô phát hiện mình có một trượng phu đẹp trai đến mức làm cho người ta mềm nhũn cả chân, trải qua cuộc sống của phu nhân nhà giàu cẩm y ngọc thực, lập tức đã bắt đầu xuống tay công lược nam chính.
Nữ chính nhìn thân thể của mình bị người khác xâm chiếm, đương nhiên là cô muốn lấy lại.
Chu Nhân Nhân cũng phát hiện ra sự tồn tại của nữ chính, mà lúc này cô ta đã dỗ dành nam chính đến đây, cô ta cũng không muốn nữ chính trở về.
Cho nên Chu Nhân Nhân tìm một cao nhân, trực tiếp 'siêu độ' nữ chính.
【Một, giải quyết người xuyên không Chu Nhân Nhân】
【Hai, hoàn thành chấp niệm của nữ chính thoát thai hoán cốt, sự nghiệp thành công】
Hoa Vụ rất khó chịu.
Tại sao bây giờ bên A đều đáng ghét như vậy.
Không thể có một chấp niệm đơn giản sao?
......
......
Hiện tại Hoa Vụ ngay cả Chu Nhân Nhân cũng không chạm tới được, muốn làm gì với cô ta cũng rất khó khăn, cho nên cô tới đây mấy ngày nay đều lưu lạc.
Hoa Vụ không đi theo đến nhà nam chính, dù sao đi cũng vô dụng.
Về phần giống như nữ chính, ở bên cạnh nam chính......
Hoa Vụ cảm thấy mình không được, đây chính là một nam chính ngược văn.
Đại nữ chủ nên tự lực cánh sinh!
Hoa Vụ tự lực cánh sinh đi bộ đến khi trời tối, chuẩn bị đi tìm một khách sạn, dù sao hiện tại không ai nhìn thấy cô, cô muốn ở đâu thì ở đó.
Lúc này sắc trời đã tối, trên đường không có người sống.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số linh thể hình thù kỳ quái, ở những nơi khác nhau, lấy tư thế quỷ dị mà đợi.
"Vèo ——"
Một linh thể đột nhiên vọt tới bên cạnh cô.
Linh thể và linh thể có thể đụng nhau, Hoa Vụ thiếu chút nữa đã bị hắn đụng ngã.
Không phải người, đua xe cũng không cần xe!
Linh thể đi qua, lại vọt trở về, "Cô còn không chạy!?"
Hoa Vụ không hiểu được: "Chạy cái gì?"
Linh thể bày ra vẻ mặt hiểu rõ: "Vừa mới làm quỷ đúng không?"
Hoa Vụ: "......"
"Cô nhìn bốn phía một chút." Linh thể ra hiệu xung quanh.
Hoa Vụ phát hiện những linh thể mà trước đó nhìn thấy được, đều không thấy đâu.
Còn có rất nhiều đang bay về phía xa xa, dường như có thứ gì đó đang đuổi theo chúng nó.
Linh thể có ý tốt giải thích: "Gần đây có người của Huyền môn, không chạy chờ bị bắt sao? Cô chắc là không có chỗ trốn đúng không? Cô đi theo tôi."
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ cảm thấy đối phương cực kỳ giống kẻ buôn linh thể.
Nhưng mà cô vẫn đi theo.
Ai bán ai còn chưa biết đâu.
......
......
Rời khỏi con phố kia được một đoạn, kiến trúc bốn phía dần dần trở nên thưa thớt, ngay cả đèn cũng không có mấy cái.
Linh thể chậm rãi dừng lại, "Được rồi, tạm thời đã an toàn rồi."
"Vì sao người của huyền môn lại bắt chúng ta? Bọn họ lại không phạm tội, theo lý thuyết mọi người bình an vô sự là tốt rồi, người của huyền môn ăn no rửng mỡ?"
"Cuối tháng nha."
Hoa Vụ theo bản năng nhảy ra một câu: "Sao, cuối tháng có đánh giá hiệu suất *KPI?"
*KPI: viết tắt của Key performance indicator, là chỉ số đo lường và đánh giá hiệu quả hoạt động của một bộ phận trong một công ty hoặc sự vận hành của cả công ty.
"Đúng rồi đấy."
"???"
Nếu thế giới này đã có linh thể, vậy đương nhiên huyền môn phát triển cũng không tính là kém.
Ngày thường những người đó cũng chỉ là nhận đơn giải quyết ác linh không an phận.
Nhưng bọn họ cũng có kiểm tra đánh giá thành tích, mỗi tháng đều phải 'siêu độ' một số lượng linh thể nhất định.
====
Chú ý!!!
Lời của tôi thường để sau dấu '====' và lời của má (Mặc Linh) là tôi hay để sau dấu '____' á (thường thì có thêm câu 'Ngắm hoa trong sương'). Đừng nhầm ~~~