Edit by Dương Mai Phương.
====
Sắc mặt của trưởng lão ngoại môn đã đen thành đít nồi.
Lần dẫn đoàn này vốn dĩ không phải việc nguy hiểm gì, ai ngờ lại gặp phải Ma tu, bây giờ còn xảy ra chuyện chết người.
Ngô Thu Vân là đệ tử thân truyền của Ngô trưởng lão ở nội môn, bây giờ lại chết ở đây......
Trưởng lão ngoại môn nghĩ đến việc này, căng cả da đầu, Ngô trưởng lão bênh vực người mình đến cùng cực......
"Trói Khương Hào lại trước đi."
Trưởng lão ngoại môn mau chóng lên tiếng, nhất định phải đưa hung thủ này về, nếu không với tính tình của Ngô trưởng lão, bọn họ đều sẽ bị liên lụy.
Vân Cẩm Ngọc đứng một bên nhìn, đáy mắt mơ hồ lộ ra một tia thỏa mãn.
Không ngờ là Ngô Thu Vân sẽ bị Khương Hào giết chết.
Đúng là niềm vui bất ngờ.
......
......
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hoa Vụ thấy với tình huống bây giờ của cô —— chạy là thượng sách.
Cho nên, trong nháy mắt khi hai tên đệ tử tới gần, cô lập tức móc ra một lá bùa dán lên người, xoay người chạy vào trong rừng cây.
Con gấu đen kia vẫn còn ở trong rừng cây, chưa biết chừng còn có thể làm quen bạn mới.
Hai tên đệ tử nhìn Hoa Vụ 'vèo' một cái chui vào trong rừng cây, ngơ ngác.
Sao trên người nàng ta lại có phù chú gia tốc?
"Đừng để nàng ta chạy!"
"Mau đuổi theo!"
Vài tên đệ tử lập tức đuổi theo vào rừng cây.
Từ bên ngoài nhìn thấy cây trong rừng thưa thớt, không có gì đặc biệt.
Nhưng sau khi đi vào, bọn họ phát hiện trong rừng tối tăm, sương mù trôi nổi khắp nơi, mùi tanh ngập tràn trong không khí.
"Cẩn thận!"
Đệ tử đầu tiên xông vào dừng lại, bàn bạc với đồng môn bên cạnh.
"Mùi gì thế...... Hôi quá."
"Sư huynh, không thấy mấy người trưởng lão đâu cả."
Sau lưng chỉ có cây rừng bát ngát, sương mù khắp nơi, đã không thể nhìn thấy bên ngoài.
Bọn họ vừa vào đã cảm thấy không đúng, dừng lại trước.
Theo lý thuyết thì bọn họ hẳn là còn ở bìa rừng, đáng lẽ phải thấy được mấy người trưởng lão.
Vị sư huynh dẫn đầu nói: "Có trận pháp! Mọi người cẩn thận!"
......
......
Sau khi Hoa Vụ vào rừng, cũng thấy không đúng.
Lần trước Khương Hào vào rừng, nó không như thế này.
Bất quá cô cũng không dừng lại, nhanh chóng chạy vào sâu bên trong.
Phù chú gia tốc rất nhanh đã hết tác dụng, tốc độ của cô chậm lại, chống thân cây tập trung nghe ngóng động tĩnh phía sau.
Xác định tạm thời sẽ không có ai đuổi tới, Hoa Vụ thở ra một hơi.
Vừa mở màn đã cho cô diễn cảnh khó như vậy.
"Xui xẻo!"
Hoa Vụ nghỉ ngơi một lát, ngẩng đầu xem xét bốn phía, cô xách theo kiếm gãy, quyết định đi tìm bạn mới của mình.
Trong truyện gốc, trận pháp kia là do Ma tu thiết lập trong rừng.
Vân Cẩm Ngọc trọng sinh trở về rất rõ điều này.
Cho nên nàng ta mới cố ý dẫn Khương Hào tới nơi đó, để lúc Khương Hào chạm vào trận pháp sẽ bị ma khí gây thương tích.
Giống như nàng ta khi xưa......
Đó là lúc Vân Cẩm Ngọc xuất hiện tâm ma......
Nàng ta muốn làm Khương Hào trải nghiệm thử chuyện nàng ta từng phải trải qua.
Còn con gấu đen kia...... Hẳn là do Ma tu tạo ra.
Có lẽ là bởi vì trong cơ thể cô có ma khí, nên lúc nãy gấu đen không tấn công cô.
Nếu đã là đồng loại, vậy để gấu đen xả giận cho cô cũng không quá đáng chứ?
Không quá đáng.
Rất hợp lý.
Hoa Vụ ôm lý tưởng cao thượng là tìm đồng loại để báo thù cho mình, tìm kiếm gấu đen.
Lúc cô tìm được gấu đen, nó đang quỳ rạp trên mặt đất liếm láp miệng vết thương.
Nhận thấy được có người lại gần, gấu đen đứng lên ngay lập tức, ánh mắt hung hãn chết chóc, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Hoa Vụ cũng không dám lại gần quá, móc ra một lọ đan dược từ túi Càn Khôn của Khương Hào, ném qua, "Cho mi."
Nguyên chủ dù sao cũng là nữ chính truyện tu chân, mặc dù bị Vân Cẩm Ngọc đè đầu, trên người vẫn còn có một ít đồ để giữ mạng.
Gấu đen nhìn chằm chằm bình sứ trắng tinh trên đất, lại nhìn nhân.... Ma tu đang đứng đối diện mình, tay chống thân cây, nhìn qua rất suy yếu.
Gấu đen hơi không phân biệt được, trên người nàng có ma khí quen thuộc, lại cũng có hơi thở đáng ghét của nhân tu.
"Grào ——"
Gấu đen gầm nhẹ, xét thấy hơi thở trên người nàng, nó không ra tay, nhưng rất cảnh giác.
Hoa Vụ: "Yên tâm, dù ta có muốn ra tay với mi, bây giờ cũng đâu có đánh lại mi."
Gấu đen lại gầm một tiếng, dùng móng vuốt lay bình sứ trắng về phía mình, đập vỡ, đan dược bên trong lộ ra.
Có lẽ là gấu đen cảm thấy mấy viên đan dược này hữu dụng với mình, nó cảnh giác nhìn Hoa Vụ hai lần, sau đó mới ăn hết đan dược.
Chắc là ma khí trên người Hoa Vụ mê hoặc gấu đen.
Sau khi khôi phục không ít nhờ đan dược, cảnh giác của gấu đen đối với Hoa Vụ lại giảm đi một ít, bò về chỗ cũ.
Hoa Vụ ngồi xuống, đặt kiếm gãy trên đùi, khóe môi cong lên thành nụ cười không có ý tốt: "Lúc nãy mấy người đó làm mi bị thương, mi có muốn báo thù không?"
......
......
Những đệ tử tiến vào rừng cây, một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, trưởng lão trong tông môn hơi lo lắng, lại phái hai người vào trong.
Kết quả là sau khi hai người kia đi vào cũng không quay lại.
Trưởng lão trong tông môn sợ xảy ra chuyện, để lại hai người trông coi thanh niên bị thương kia, mang những người còn lại vào rừng cây.
Bọn họ vừa vào đã biết, tại sao những người trước đó không có động tĩnh gì.
Khu rừng này bị người ta đặt trận pháp......
Vân Cẩm Ngọc biết tại sao ở đây lại thế này, sau khi kích phát trận pháp do Ma tu thiết lập, khu rừng sẽ biến thành như vậy.
Bất quá con gấu đen ở nơi này hơi phiền toái.
Nhưng bây giờ có trưởng lão trong tông môn ở đây, đối phó một con gấu đen không phải việc gì khó.
Vân Cẩm Ngọc muốn hành động riêng lẻ, tìm ra Khương Hào trước, phế bỏ tu vi và linh căn của nàng.
Không có tu vi và linh căn, nàng mới có thể hoàn toàn nhập ma.
Vân Cẩm Ngọc muốn cho nàng trải qua thống khổ của việc nhập ma.
Cho nên Vân Cẩm Ngọc lặng lẽ đi ở phía sau, nhân lúc sương mù nồng đậm, rời khỏi đội ngũ.
Nàng ta dùng Linh Khí tạo cho bản thân một phép thuật che mắt, sau đó đeo mặt nạ lên, tiến vào trong rừng sâu.
......
......
Hoa Vụ và gấu đen ngồi xổm ở một chỗ trũng, một người một gấu chỉ ló ra đôi mắt, quan sát rừng cây phía xa.
"Grừ."
"Tới?"
Gấu đen gật đầu.
"Dựa theo kế hoạch mà làm việc." Hoa Vụ vỗ vào tay gấu đen: "Trông cậy vào mi, cơ hội báo thù rửa hận ở ngay trước mắt đó!"
Gấu đen gật đầu thật mạnh.
Chỉ số thông minh của gấu đen không cao bằng con người, Hoa Vụ lừa nó không phí chút sức nào.
Gấu đen cúi đầu xuống, từ bìa rừng chui vào trong sương mù.
Hoa Vụ tiếp tục ngồi xổm tại chỗ, quan sát bóng dáng đang dần xuất hiện.
Vân Cẩm Ngọc muốn đi săn, lại không biết bây giờ mình đã trở thành con mồi.
Hoa Vụ tính toán khoảng cách giữa bọn họ, đột ngột lao ra từ chỗ trũng.
Thân thể đụng vào nhánh cây trong lùm cây, tiếng động làm cho Vân Cẩm Ngọc chú ý.
Bóng dáng mờ ảo hiện lên trong sương mù, Vân Cẩm Ngọc nhìn một cái đã nhận ra, đó là người nàng ta muốn tìm.
Nàng ta biết rõ lúc này thân thể của Khương Hào bị ma khí ăn mòn, không cách nào sử dụng linh lực.
Cho nên nàng ta cũng không gấp gáp, chậm rãi tiến lên trước mà đuổi theo.
Hình như người đằng trước nhận thấy có người theo sau mình, nàng lảo đảo chạy về phía trước, thỉnh thoảng lại bị cây khô trên đất vướng vào chân.
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong rừng.
Vân Cẩm Ngọc nhàn nhã như thợ săn, theo phía sau nàng, trêu đùa con mồi đằng trước như thể mèo vờn chuột.
Thể lực của con mồi đã dần hao hết, bị rễ cây vướng ngã ra đất.
Vân Cẩm Ngọc xuyên qua sương mù, đi đến trước mặt con mồi, đánh giá thiếu nữ chật vật trước mặt mình từ trên xuống dưới.
"Sao không chạy nữa?"
"Ngươi là ai......"
Thiếu nữ chống rễ cây, nhích đến bên cạnh cây lớn, thở dốc rất nhẹ, mắt nhìn chằm chằm nàng ta.