Edit by Dương Mai Phương.
====
Trong lễ kỉ niệm, ngoại trừ phân đoạn lãnh đạo phát biểu ra, những trình tự còn lại đều khá nhẹ nhàng, không khí rất náo nhiệt.
Diệp Chí Dương bị giám đốc Hoàng gọi tới, đợi hắn quay lại, phát hiện không thấy Hoa Vụ đâu.
"Anh Diệp, anh tìm ai thế?" Nhan Huệ Vãn vỗ vai phải của Diệp Chí Dương, nhanh chóng vòng sang bên trái hắn.
Ai ngờ biên độ xoay người của Diệp Chí Dương rất lớn, đụng luôn phải Nhan Huệ Vãn, rượu vang đỏ trong tay cô ta đổ lên quần áo của Diệp Chí Dương.
"Xin lỗi anh Diệp, thật có lỗi quá......"
Nhan Huệ Vãn tay chân lúng túng lau giúp hắn.
"Không sao." Trong sảnh nhiều người như vậy, Diệp Chí Dương vội vàng ngăn cô ta lại.
Vẻ mặt Nhan Huệ Vãn tràn đầy áy náy, "Anh Diệp, đi toilet xử lý trước đi."
"Ừ."
Hôm nay Diệp Chí Dương mặc đồ tây nhạt màu, căn bản không có cách nào làm sạch hẳn được.
Nhan Huệ Vãn: "Anh Diệp, thật xin lỗi. Em thấy ở lầu năm có cửa hàng quần áo, em đi với anh mua một bộ để thay."
Diệp Chí Dương suy nghĩ một chút, "Anh tự đi thì hơn."
"Vậy coi sao được, lỗi của em, em phải tự chịu trách nhiệm."
Nhan Huệ Vãn kéo Diệp Chí Dương đi thẳng về phía thang máy.
Diệp Chí Dương sợ bị người khác nhìn thấy, vội vàng tránh khỏi cô ta: "Anh tự đi."
......
......
Hoa Vụ phát hiện điện thoại của Diệp Chí Dương không gọi được, là lúc cô chuẩn bị rời đi.
Hoa Vụ rất thấu hiểu mà không quấy rầy nhiều, rời đi cùng những người khác, tự đi về.
Buổi sáng hôm sau Diệp Chí Dương mới về nhà, Hoa Vụ nghe thấy hắn nói chuyện với mẹ Diệp bên ngoài.
Hoa Vụ mở cửa đi ra ngoài, thấy Diệp Chí Dương ngồi trên sô pha, hai tay nắm tóc, quần áo nhăn nhúm, mùi rượu phảng phất, trông khá lôi thôi.
"Diệp Chí Dương, hôm qua anh làm gì?"
Thân mình Diệp Chí Dương cứng đờ, ngẩng đầu lên, "Tối hôm qua...... Anh với đồng nghiệp uống nhiều quá, điện thoại cũng hết pin. Xin lỗi em, Tiểu Dư......"
"Anh không làm chuyện xấu gì chứ?"
"Sao anh lại làm chuyện xấu chứ?" Diệp Chí Dương cười gượng gạo: "Thật sự là anh uống nhiều quá, nếu em không tin, anh có thể nhờ đồng nghiệp làm chứng cho anh."
Hoa Vụ nhìn chằm chằm hắn một lát: "Nghĩ chắc anh cũng không dám."
Diệp Chí Dương thấy Hoa Vụ tin, thở phào nhẹ nhõm.
"Ngày mai em phải ra nước ngoài với ba mẹ một chuyến."
"Hả?" Diệp Chí Dương thắc mắc: "Có chuyện gì thế?"
"Có người họ hàng xảy ra chuyện, bà ấy cũng không còn người thân nào khác, bọn em phải đến xử lý giúp."
"À...... Vậy phải đi bao lâu mới về?"
"Không biết, xem tình hình thế nào đã."
"Cửa hàng của em phải làm sao?"
"Em đã dặn dò cửa hàng trưởng xong xuôi."
Hoa Vụ làm gì có họ hàng nào xảy ra chuyện, cô chỉ bịa chuyện, cho Diệp Chí Dương và Nhan Huệ Vãn một ít thời gian để tiến triển.
Hoa Vụ đưa Văn Mạn Ngưng và Hạ Hòe Phong đi du lịch nước ngoài hai tháng.
Diệp Chí Dương gọi điện thoại tới hỏi thăm tình hình, cô liền bịa đại một câu chuyện ra lừa hắn.
Dù sao Diệp Chí Dương cũng không thể tra ra được.
......
......
Hai tháng sau.
Sân bay.
Văn Mạn Ngưng nhìn khung cảnh quen thuộc, thở phào một hơi: "Haiz, may mà đã về tới. Mẹ không muốn đi du lịch với ba con nữa đâu."
"Bà nghĩ tôi muốn đi với bà chắc?" Hạ Hòe Phong đứng bên cạnh trả lời: "Cái gì cũng không biết, chỉ biết nhắm mắt chỉ huy, nếu không có con gái, kiểu gì bà cũng lạc ở nước ngoài!"
"Hạ Hòe Phong ông nói chuyện kiểu gì thế?"
Hoa Vụ đẩy vali, nghe hai người cãi nhau, cũng chỉ có thể thở dài lắc đầu.
Cô về nước cũng không nói cho Diệp Chí Dương biết, đầu tiên là đưa hai bạn nhỏ lớn tuổi về trước, cô xem camera, thấy trong nhà rất náo nhiệt, hưng phấn lái xe quay về.
Hoa Vụ tới trước cửa nhà cũng không mở cửa mà gõ cửa.
"Ai đó."
Tiếng mẹ Diệp vang lên từ bên trong, sau đó cửa bị mở ra.
Nụ cười trên mặt mẹ Diệp tắt đi trong nháy mắt.
"Mẹ, thấy con không vui sao?"
Bà vui mới lạ.
Diệp Chí Dương thấy mẹ Diệp nửa ngày không quay lại, cũng đứng dậy đi ra, "Mẹ, ai vậy?"
Hắn đi tới cửa, đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Hoa Vụ, đáy mắt nhanh chóng lóe lên một tia kinh ngạc và hoảng loạn.
"Tiểu Dư...... Sao em lại về rồi? Cũng không gọi điện thoại cho anh."
"Cho anh một bất ngờ đó." Hoa Vụ đẩy vali cho hắn, đi vào trong: "Mọi người...... Có khách sao?"
Trong phòng khách, Nhan Huệ Vãn đang tiếp chuyện với cha Diệp, thấy Hoa Vụ đi vào, vội vàng đứng dậy: "Chào chị dâu."
"Tháng trước mẹ không cẩn thận bị trật chân, đúng lúc gặp Tiểu Vãn, đưa mẹ đi bệnh viện, mẹ muốn cảm ơn Tiểu Vãn, cố ý gọi em ấy tới đây ăn cơm."
"Ra là vậy." Hoa Vụ cười một cái: "Ngồi đi."
Nhan Huệ Vãn: "Em đã nói là không cần phiền phức như vậy, chỉ là một việc nhỏ xíu."
"Sao lại là việc nhỏ." Hình như mẹ Diệp rất thích Nhan Huệ Vãn, nói đỡ cho cô ta: "Nếu không phải con bé nhà con, hôm đó bác cũng không biết phải làm sao? Không ngờ con lại là đồng nghiệp của Chí Dương nhà bác, đây không phải là duyên phận sao."
Mẹ Diệp lại không nhịn được mỉa mai Hoa Vụ: "Không như ai kia, đi một mạch hai tháng, chuyện gì trong nhà cũng mặc kệ."
Hoa Vụ: "Con không có ở nhà không phải mọi người cũng sống khá tốt sao? Còn tiếp được khách mà."
Mẹ Diệp: "Diệp Chí Dương con xem vợ con nói chuyện kiểu gì kìa?"
Hoa Vụ: "Con mệt, về phòng nghỉ ngơi trước, Diệp Chí Dương, anh làm ít đồ ăn mang vào cho em."
"Cô......"
Diệp Chí Dương vội vàng ý bảo mẹ Diệp đừng nói nữa.
Hoa Vụ đi đến cửa phòng, lại quay đầu nói thêm một câu: "Em không ăn đồ thừa."
Cửa phòng đóng lại, không khí vui vẻ trong phòng khách cũng không còn.
Nhan Huệ Vãn đứng dậy, "Anh Diệp, em giúp anh nhé."
"Không cần!"
Giọng Diệp Chí Dương hơi lớn, dọa Nhan Huệ Vãn giật cả mình.
"Con quát Tiểu Vãn làm gì? Người ta tốt bụng muốn giúp con......" Mẹ Diệp đánh Diệp Chí Dương một cái.
"Tiểu Vãn là khách, sao có thể để khách làm việc." Diệp Chí Dương nói với Nhan Huệ Vãn: "Đúng rồi Tiểu Vãn, không phải hôm qua em nói là hẹn bạn đi xem phim sao, có phải trễ giờ rồi không?"
Nhan Huệ Vãn: "...... Đúng nhỉ, bác à, chút nữa con còn có việc, con xin phép đi trước ạ."
"Không ở lại thêm lát nữa sao?"
"Lần sau con lại đến thăm bác."
"Ôi......"
Mẹ Diệp lưu luyến không rời, tiễn Nhan Huệ Vãn ra cửa.
"Chí Dương, con tiễn Tiểu Vãn xuống dưới đi."
Nhan Huệ Vãn nhìn về phía Diệp Chí Dương.
Mẹ Diệp giục: "Đi mau lên, người ta là khách đó."
Diệp Chí Dương đành phải đưa Nhan Huệ Vãn xuống lầu.
"Anh Diệp, chuyện của chúng ta......"
Nhan Huệ Vãn mong chờ nhìn Diệp Chí Dương.
"Gần đây em đừng liên lạc với anh."
Nhan Huệ Vãn cắn môi dưới: "Anh Diệp, lúc trước anh nói là ở với em vui hơn ở với chị ta, hay là anh ly hôn với chị ta đi."
Diệp Chí Dương: "...... Giờ còn chưa phải lúc."
Chuyện thăng chức của hắn còn chưa xác định.
Hơn nữa bây giờ ly hôn với cô thì hắn ở đâu? Bố mẹ hắn ở đâu?
Trong khoảng thời gian này Diệp Chí Dương cũng chịu đủ rồi, không biết vì sao Hạ Dư lại trở thành như vậy, cô thậm chí còn không muốn cho hắn một cơ hội nói chuyện đàng hoàng.
Nhưng từ 'ly hôn' mà Nhan Huệ Vãn nói ra, dần dần mọc rễ trong lòng Diệp Chí Dương.
......
......
Hoa Vụ ngồi trong phòng xem lại một lượt băng ghi hình, phát hiện đây không phải lần đầu tiên Nhan Huệ Vãn tới.
Cô trở về muộn một tháng nữa, không chừng Nhan Huệ Vãn đã có thể trở thành bà chủ cái nhà này.
Nhưng trong băng ghi hình không có hình ảnh kích thích gì, nhìn qua chỉ là dáng vẻ bạn bè bình thường tới nhà làm khách.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Tháng 7 bắt đầu rồi, nghĩ lại thời gian này, bỗng nhiên thấy thật khủng khiếp, nhoáng cái đã qua hết.
Các tiểu khả ái tháng 7 có giữ vé tháng, bỏ phiếu đi ~
Ps. Vị diện này sẽ không quá dài.