Edit by Niniii.
====
"Mày còn biết trở về cơ đấy......"
Trương Phân Lan thấy Liễu Vũ Hi trở về, lập tức chỉ vào cô ta mắng.
Liễu Vũ Hi uốn tóc xoăn, trang điểm đậm, gần như nhìn không ra bộ dáng nguyên bản.
"Mấy ngày nay mày đi lêu lổng chỗ nào? Mày xem mày đang mặc cái gì? Hả? Rốt cuộc mày muốn làm gì? Thi đại học thì không thi, bây giờ cũng không được học."
Liễu Vũ Hi đi về phía phòng cô ta: "Không cần bà lo."
Trương Phân Lan theo sát đít cô, lớn giọng: "Không cần tao quản? Tao là mẹ mày, mày không cần tao quản, mày muốn ai quản?"
Trương Phân Lan không để Liễu Vũ Hi đóng cửa, đứng ở cửa tức giận mắng Liễu Vũ Hi.
"Bà thì có mặt mũi gì mà nói tôi?" Liễu Vũ Hi đột nhiên bùng nổ, âm thanh áp đảo Trương Phân Lan: "Mấy tháng nay bà làm cái gì? Đánh bài, uống rượu, chỉ hai tháng thôi bà đã đem tiền ly hôn thua hết rồi......"
"Nếu không phải tôi, chúng ta làm gì có tiền để đóng tiền thuê nhà, sớm đã bị người ta đuổi ra rồi."
"Bà có tư cách gì nói tôi chứ?"
Trương Phân Lan sững sờ ở đó.
Liễu Vũ Hi đuổi bà ta ra cửa, "Đừng có lại quản tôi nữa!"
Chờ cửa phòng đóng lại, Trương Phân Lan mới phản ứng lại, dùng lực đập cửa: "Liễu Vũ Hi mày đủ lông đủ cánh rồi đúng không, quản đến trên đầu mẹ mày luôn rồi. Mày mở cửa ra cho tao......"
Trương Phân Lan ở bên ngoài hùng hùng hổ hổ.
Liễu Vũ Hi về nhà còn không bằng ở bên ngoài được thanh tịnh, cô thay một bộ quần áo khác, bất chấp sự ngăn cản của Trương Phân Lan, lập tức rời nhà đi.
"Mày đi, mày cũng đi đi, đi rồi thì đừng về nữa!"
Động tác đi ra cửa của Liễu Vũ Hi ngừng một lát, sau đó vẫn đi khỏi.
Mỗi ngày Trương Phân Lan ở nhà ngoại trừ mắng Lâm Võ thì chính là say rượu, hai tháng nay bà ta đem lực chú ý chuyển đến người cô ta, bắt đầu mắng cô.
Trương Phân Lan thấy Liễu Vũ Hi thật sự đi rồi, đầu tiên là cười, sau đó lại bắt đầu khóc.
Liễu Vũ Hi vài ngày không trở về, sau vài ngày Trương Phân Lan ở nhà với tinh thần sa sút thì lại được bạn bài gọi đến đánh bài.
Chờ Liễu Vũ Hi trở lại lần nữa, phát hiện chỗ ở có thêm một người đàn ông.
Liễu Vũ Hi cảm thấy người đan ông kia không giống người tốt, yêu cầu Trương Phân Lan đừng lui tới với hắn.
Nhưng mà Trương Phân Lan cảm thấy bà ta thân là trưởng bối, dựa vào cái gì mà Liễu Vũ Hi đòi quản bà, trực tiếp để nam nhân kia vào ở.
Liễu Vũ Hi không quản được nên cũng lười quản.
Lâu lâu cô ta trở về, ánh mắt người kia nhìn cô ta, làm cô ta ghê tởm.
Có một lần Liễu Vũ Hi còn thấy nam nhân kia lén đi vào phòng cô, cô đã nói với Trương Phân Lan, sau khi thấy Trương Phân Lan không thèm để tâm đến, Liễu Vũ Hi cũng không trở về nữa.
Cô ta sợ rằng nếu mình ở đó lâu hơn nữa, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.
Mâu thuẫn giữa hai mẹ con ngày càng chồng chất, sau cùng, Liễu Vũ Hi cũng không liên lạc với bà ta nữa, mỗi tháng chỉ chuẩn bị một số tiền cho bà ta.
Hai tháng sau, có một đoạn thời gian Liễu Vũ Hi được ăn cơm tù, sau khi từ bên trong đi ra, cả người Liễu Vũ Hi đều hốt hoảng.
Cô ta lang thang không mục đích trên phố, không biết bản thân nên đi nơi nào.
Giữa dòng người qua lại, Liễu Vũ Hi thấy một bóng người quen thuộc.
Lâm Du......
Lần cuối cùng Liễu Vũ Hi nghe thấy tin tức của Lâm Du, là sau khi thành tích thi đại học được công bố...... nghe người ta nói cô ở lại thành phố Ngân Giang.
Cô đứng dưới bóng cây, thản nhiên phe phẩy quạt.
Đúng vào lúc này, đằng xa có bóng người chạy về phía cô, tự nhiên thuần thục mà ôm cô vào lòng, trò chuyện thân mật.
Rõ ràng chỉ cách cô ta có một con phố, Liễu Vũ Hi lại ngẩn ngơ mà cảm thấy bọn họ như cách nhau cả một thế giới.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Cố Kinh xách túi đi từ siêu thị bên cạnh ra, rất tự nhiên ôm lấy thiếu nữ đang đứng chờ hắn ở ven đường: "Mua xong rồi, đi thôi."
Hoa Vụ cầm cây quạt quảng cáo nhỏ được phát ở bên đường phe phẩy, cũng không để tâm đến động tác của Cố Kinh, "Bữa tối có gì?"
"Những thứ em thích ăn." Cố Kinh đung đưa chiếc túi, "Bảo đảm đại tiểu thư nhà chúng ta sẽ vừa lòng."
Cố Kinh dựa vào da mặt dày của mình, thành công đạt được thành tựu thuê nhà ở chung.
"Cũng không nhất định là như vậy." Đối với cái này, Hoa Vụ vô cùng xem thường: "Kỹ năng nấu nướng của anh vẫn còn rất nhiều chỗ cần phải cải thiện."
Cố Kinh nghẹn xuống: "Anh sẽ cố gắng."
Cố Kinh ôm cô đi vài bước, lại nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, không phải hôm qua em bảo muốn mua quần áo sao? Em muốn mua quần áo gì? Muốn tiện đường đi mua luôn không?"
Một tay Hoa Vụ xoè ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, làm một động tác nâng từ bụng nhỏ lên trên.
"Anh muốn đi mua nội y với em?"
Cố Kinh giật mình, sau đó đen mặt nói: "Bỏ tay xuống."
Thường ngày ở nhà, cô thỉnh thoảng làm ra mấy động tác khác người thì thôi đi, ra đường làm thì giống cái gì!
Hoa Vụ bỏ tay xuống, "Anh muốn đi với em không?"
"Đi." Cố Kinh nheo mắt lại, cười nói: "Có cái gì mà anh không nhìn được chứ."
Một hồi lâu sau, Hoa Vụ yên lặng giơ ngón cái lên: "Cuộc phiêu lưu của kẻ dũng cảm!"
Không hổ là đại biến thái!
"......"
Cố Kinh đã quen với việc người trong lòng này của hắn thỉnh thoảng phun ra một hai câu khó hiểu.
Cố Kinh đi trước cất đồ vào trong xe —— do Lâm Võ tài trợ cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ lười đi thi bằng lái cho nên đều là Cố Kinh lái.
Cố Kinh dẫn Hoa Vụ vào trung tâm thương mại, tuy rằng trong cửa hàng có không ít cặp đôi, nhưng đa số đều ngồi ở khu vực chờ bên ngoài chơi điện thoại.
Cùng nữ giới đi vào, hầu như không có.
Hoa Vụ đoán chừng là cố ý, kéo hắn đi vào: "Anh nhìn đi, thấy cái nào đẹp, em mua cho anh."
"......"
Nhân viên tư vấn bên cạnh lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng mà nhân viên tư vấn cũng là một người có hiểu biết, ngẫu nhiên gặp được một hai tên biến thái không biết chính xác giới tính của mình, không khó hiểu.
Nhân viên tư vấn điều chỉnh lại tâm trạng, nở nụ cười thương mại.
Hoa Vụ cổ vũ hắn: "Không cần ngại đâu, chọn đi, em trả tiền."
Cố Kinh giận dữ cười, "Có ý gì?"
Hoa Vụ: "Không phải anh nói không có gì anh không thể xem sao? Nè, xem cho đủ."
"......"
Ý của hắn là như vậy sao?
Đại khái là Cố Kinh sợ mình bị coi là biến thái thật, bất chấp sự níu kéo của Hoa Vụ, đi ra bên ngoài chờ.
Chờ Hoa Vụ tính tiền đi ra, thấy cô nhịn cười, Cố Kinh chịu đựng rồi lại chịu đựng, con ngươi đều là nguy hiểm: "Lâm Du, còn nhớ hậu quả lần trước em chọc anh không?"
Biểu cảm của Hoa Vụ khôi phục bình tĩnh trong nháy mắt, nghiêm túc nói: "Đây là em đưa anh đi mở mang kiến thức. Thẩm mỹ không phân biệt giới tính, không có biên giới."
"Anh cảm ơn em quá."
"Không có gì."
"......"
Em cũng thật dám trả lời.
Cố Kinh mỉm cười: "Trở về anh sẽ cảm ơn em đàng hoàng."
Hoa Vụ cảnh giác: "Cảm ơn ngoài miệng là được rồi."
Cố Kinh cười càng quyến rũ hơn: "Ừ."
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ che trán, lỡ lời rồi!
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Sau khi trở về, Hoa Vụ chưa kịp ăn tối đã bị Cố Kinh cảm ơn đàng hoàng một phen trước.
Hoa Vụ vô cùng hối hận.
Cố Kinh người này, cho hắn cây cột hắn dám trèo lên.
Không có cột, hắn có thể tự tìm một cây......
Hoa Vụ thật không dễ gì mới có thể ngồi ăn tối, còn chưa ăn được hai bát, Cố Kinh lại đâm thêm một nhát dao vào ngực cô.
"Em vẫn chưa làm bài tập đúng không?"
"......"
Đã cho anh dính lên rồi, sao anh vẫn nhiều lời thế!
Nhiệm vụ của tôi đã làm xong rồi, còn làm bài tập gì nữa!!
"Thứ hai phải nộp nhỉ?" Cố Kinh bổ sung, "Còn mai, một ngày em làm xong được không?"
"Em." Hoa Vụ chỉ vào chóp mũi của mình: "Học dối cấp thần."
"......"
Cố Kinh cũng phát hiện, sau khi cô vào đại học, nhiệt huyết học tập hồi cấp ba kia sớm đã không còn, chỉ còn lại —— lười biếng
Có thể trì hoãn mười ngày, cô ấy tuyệt đối sẽ không trì hoãn chín ngày.
"Muốn anh giúp em không?"
"Ồ, em thà tự mình học dối cho qua." Hoa Vụ ôm cái bát, mười phần khinh thường, cô gắp một con tôm cho Cố Kinh, nghiêm túc nói: "Mong anh tự hiểu rõ bản thân."
"......"