Edit by Niniii.
====
Phành phạch ——
Quỷ hút máu vỗ cánh bay lên, đáp ở trên cây đại thụ đã từng che trời, chi chít, nhìn qua giống như bướu thịt mọc ra từ cây đại thụ, vô cùng ghê rợn.
Trong khu rừng tăm tối, có hai bóng người chầm chậm xuất hiện.
Quỷ hút máu đang trốn ở trong rừng, bởi vì bọn họ xuất hiện mà lần lượt lùi về sau.
Có con thì bay lên cao, đáp xuống nơi khác.
Chỉ số thông minh của chúng nó không cao, nhưng lại vẫn hiểu được, nơi này có một vị thân vương, là sự tồn tại mà chúng nó không thể trêu chọc vào.
Ánh trăng rơi ở trên mái tóc dài vàng sẫm của người đàn ông, dường như phản chiếu ra một chút ánh vàng.
Đi theo bên cạnh hắn là một thiếu nữ loài người.
Mặc áo khoác gió rộng thùng thình, trong tay xách một cái bình giữ nhiệt, đi qua từ trong rừng, giống như một vị cán bộ già xuống thị sát.
Quỷ hút máu trên cây nhìn chằm chằm cô một cách tham lam và điên cuồng, như thể chỉ cần người đàn ông không chú ý một chút, bọn chúng sẽ lập tức nhào xuống dưới, cắn nát cổ họng cô, nuốt máu cô.
Bạch Tuyệt chỉ về phía những tia lửa nhỏ chói rọi ở nơi xa, "Bên kia chính là khu sinh hoạt Khai Minh của Viện sinh vật Niết Bàn."
Liên minh Cửu Vực dùng con số đặt tên cho các khu sinh hoạt.
Mà Viện sinh vật Niết Bàn dùng những sinh vật huyền thoại trong Sơn Hải Kinh* để đặt tên.
*Sơn Hải Kinh: một cuốn sách cổ của Trung Quốc tổng hợp về địa lý, thần thoại và các sinh vật huyền bí.
"Muốn đến thành phố chính của Viện sinh vật Niết Bàn, cần phải thông qua vài khu sinh hoạt." Bạch Tuyệt dựa vào gốc cây khô héo bên cạnh.
Hoa Vụ khép áo lại, che chắn trước người.
Bạch Tuyệt lại hỏi cô: "Em đến Viện sinh vật Niết Bàn làm cái gì?"
Hoa Vụ hơi ngửa đầu, nhìn về phía vầng trăng tròn khổng lồ kia, ánh mắt thâm trầm nghiêm túc: "Tôi phải nỗ lực vì vấn đề sống còn của nhân loại."
Bạch Tuyệt: "???"
Hoa Vụ cúi đầu, thở dài một hơi thật sâu.
......
......
Buổi tối không thể đi vào khu sinh hoạt cho nên Hoa Vụ và Bạch Tuyệt ở lại chỗ này nghỉ ngơi.
Bạch Tuyệt ngồi trên tảng đá sạch sẽ, dựa vào thân cây phía sau.
Hắn rũ mắt, nhìn thiếu nữ loài người đang thản nhiên dùng mình làm gối, đầu ngón tay lướt qua chiếc cổ mịn màng của cô, chầm chậm ấn xuống động mạch đang đập.
Không biết là Hoa Vụ không ngủ, hay là bị hắn đánh thức, hơi hơi ngẩng đầu, "Anh muốn uống không?"
Đầu ngón tay của Bạch Tuyệt đang ấn vào động mạch, cảm nhận được tần suất đập kia.
"Tôi có thể......"
Bạch Tuyệt đè Hoa Vụ lại, trên mặt hiện lên một nụ cười, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng, "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Hoa Vụ bĩu môi, buồn bã nói: "Anh nhìn những thứ kia đi, đều muốn uống một ngụm máu của tôi."
Bạch Tuyệt: "Em sao lại có nhiều ý đồ xấu như vậy."
Hoa Vụ trừng mắt trong bóng tối, bao biện cho bản thân: "Tôi tự nguyện hiến thân vì anh, anh lại nói tôi có ý đồ xấu, anh có lương tâm không, tôi đây còn không phải sợ anh bị đói à."
"Em thật sự sợ tôi bị đói sao?"
"Đương nhiên rồi." Hai tay Hoa Vụ đặt ở trước ngực, làm động tác cầu nguyện: "Anh đẹp như vậy, nếu mà bị đói, tôi sẽ rất đau lòng nha, anh uống một ngụm đi."
Bạch Tuyệt chậm rãi gục đầu xuống.
Hoa Vụ hơi chờ mong, còn chủ động kéo cổ áo xuống.
Hơi thở lạnh lẽo ngưng ở trên má cô rồi từ từ di chuyển lên tai, cổ......
Sau đó là tiếng cười khẽ của Bạch Tuyệt, "Em thật sự cho rằng tôi không có biện pháp bắt em lại sao?"
Hắn mang cô đến Viện sinh vật Niết Bàn, căn bản không phải là do bị cô đe doạ.
Hắn chỉ là cảm thấy cô rất thú vị.
Muốn xem xem cô định làm gì.
"Anh có biện pháp nào để bắt tôi?" Hoa Vụ tò mò: "Nói nghe thử xem."
"Em không phải là đối thủ của tôi."
"Ừ." Hoa Vụ gật đầu, không biết là đồng tình với lời nói của hắn, hay là qua loa lấy lệ, "Nhưng nếu tôi muốn chết, anh cũng không ngăn cản được tôi."
"Tôi có thể trói em lại, để em chết cũng chết không xong."
"Trên thế giới này có rất nhiều cách để chết, kể cả anh có trói được tôi lại, tôi cũng có cách để chết." Loại việc như tìm chết này, cô chính là rất thông thạo.
Dù sao thì cô cũng đã từng là phản diện hạng chuyên nghiệp chết không biết bao nhiêu lần!
Bạch Tuyệt đã kéo dài khoảng cách với cô, đầu ngón tay áp vào da cổ của cô, nhẹ nhàng cọ đi cọ lại, thờ ơ hỏi: "Em lợi hại vậy sao?"
"Tạm được."
Hoa Vụ khiêm tốn.
"Không cắn thì cũng đừng cọ." Hoa Vụ chặn tay hắn lại: "Bất lịch sự!"
Bạch Tuyệt: "......"
Em dùng tôi làm cái gối của em thì lịch sự à?
Hắn dù sao cũng là một thân vương đấy?
Em có thể có một chút sợ hãi hay không?
Hiển nhiên là Hoa Vụ không có, cô còn chê tư thế nằm vừa rồi không thoải mái, đổi sang cái thoải mái hơn, quá nửa cơ thể đều đè trên người hắn.
"......"
Hoa Vụ đã ngủ rồi, Bạch Tuyệt liếc mắt nhìn khu sinh hoạt Khai Minh nơi xa.
Loạt xoạt ——
Trong rừng đột nhiên có tiếng động lạ.
Bạch Tuyệt nhìn về phía bên kia một cái, rất nhanh đã có quỷ hút máu đáp xuống cách đó không xa, đang do dự không biết có nên tiến lên phía trước hay không.
Bạch Tuyệt vẫy tay với nó.
Lúc này quỷ hút máu mới nhào qua.
Thiếu nữ loài người gối lên khuỷu tay của thân vương, khuôn mặt nhỏ vùi vào ngực hắn.
Ánh trăng bị cành cây khô héo cắt ngang, rơi vụn vặt ở trên nửa khuôn mặt được lộ ra của cô, đường nét mềm mại hoàn mỹ.
Nó cúi đầu, dùng âm thanh mà loài người không nghe hiểu nói gì đó.
"Vì sao người của Ngân Thập Tự lại đến đây?" Bạch Tuyệt nhẹ giọng hỏi, không có chút cảm xúc nào.
Quỷ hút máu không biết, nhưng nó bổ sung thêm một câu.
"Quan tài màu bạc rất lớn?"
Bạch Tuyệt trầm mặc một lúc, phất tay ý bảo con quỷ hút máu kia rời đi.
Hắn đưa tay ra, vỗ nhẹ vào mặt Hoa Vụ, đánh thức cô: "Bạn nhỏ, chúng ta đi săn đi."
"Điên à." Bạn nhỏ vô cùng tức giận, nghiêng mặt đi, căn bản không thèm để ý tới hắn.
Bạch Tuyệt bế cô lên, dẫm lên cái cây khô héo, lao vào nơi sâu.
Hoa Vụ bị gió lạnh đánh thức, lặng người nhìn vầng trăng tròn mờ ảo trên đỉnh đầu, "Thân vương các hạ, có phải ngài có chứng rối loạn tăng động vào ban đêm hay không?"
Mũi chân của Bạch Tuyệt dẫm lên cành cây mỏng như sợi dây thừng, cành cây hơi hơi cong xuống, nhưng cũng vẫn chịu được trọng lượng của bọn họ.
"Ngoan một chút, đợi lát nữa rồi ngủ."
Bạch Tuyệt giống như đang trấn an, vuốt vuốt lưng cô.
Hoa Vụ: "Thế anh không thể để tôi lại ở chỗ đó, xong việc rồi thì lại quay về tìm tôi sao?"
"Tôi sợ em không đợi tôi."
Hoa Vụ: "Tôi sẽ đợi anh."
Lời nói được nói ra nghe mờ ám vô cùng.
Nhưng chỉ có hai bên đối thoại mới biết, bên trong cất chứa bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt.
Bạch Tuyệt rũ mắt cười một chút rồi lại xuất phát.
Tốc độ của hắn rất nhanh, càng đi sâu vào bên trong, cây cối lại càng tươi tốt, rất nhanh ngay cả trăng tròn Hoa Vụ cũng không còn thấy được.
Bạch Tuyệt ôm cô đáp xuống đất, đặt cô ở trên mặt đất.
Mặt đất là lớp lá khô dày đặc, dẫm lên thì mềm như bông, mùi máu tanh nhàn nhạt xen lẫn với mùi hôi thối khó ngửi.
Trước mặt có hai con quỷ hút máu đang nằm, Hoa Vụ ngáp một cái, quan sát máu mắt của con quỷ hút máu: "Cấp 6? Con này có thể bán được không ít tiền......"
Bàn tay của Bạch Tuyệt đặt lên đầu cô, xoa nhẹ: "Trước mặt thân vương là tôi đây, em nói những loại lời này có phù hợp không?"
Hoa Vụ tức giận hất tay hắn ra, "Có cái gì mà không phù hợp, chúng ta vốn dĩ chính là quan hệ đối địch."
Bạch Tuyệt dẫn cô đi về phía trước.
"Không ôm sao?" Hoa Vụ không muốn đi.
Đêm hôm khuya khoắt, giấc ngủ làm đẹp của cô còn chưa ngủ.
Bây giờ lại bắt cô đi bộ......
"......"
Hoa Vụ thấy sắc mặt của Bạch Tuyệt có hơi nặng nề, cân nhắc một lát, mới nhượng bộ một chút: "Cõng cũng được."
Bạch Tuyệt thấy Hoa Vụ thật sự không đi, đành phải bế cô lên, cười như không cười mở miệng: "Phục Cừ tiểu thư, em nên cầu nguyện là em vẫn sẽ luôn có giá trị như vậy."
Hoa Vụ dựa vào vai hắn, uể oải mà nắm chặt tay, ỉu xìu nói: "Tôi cố gắng vậy."