Edit by Niniii.
Beta by DMP.
====
Khu dân cư cũ kỹ, không có quản lý bất động sản, chó hoang tụ tập thành bầy ở bên dưới, không biết là định phát động chiến tranh với chỗ nào.
Nhưng vào lúc này, có người vội vàng đi tới, bầy chó hoang kia gặp người thì lập tức trốn, rất nhanh đã chui vào trong bụi cây, biến mất không thấy, tạm thời gác lại kế hoạch tác chiến.
Người kia kéo cửa sắt có ổ khoá đã bị hư hỏng ra, đi giày cao gót, lộc cộc lên lầu.
Những bức tường xung quanh cầu thang vốn là màu trắng, tiếc là bây giờ đã không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu.
Bên trên có dấu chân, dấu tay lộn xộn chồng lên nhau, những nét vẽ nguệch ngoạc lung tung mà đám trẻ con vẽ bậy lên.
Còn có các loại quảng cáo dán tường mở ổ khóa, trị nấm, trị vô sinh.
Lầu 2......
Lầu 3......
Lầu 4...... 405.
Người phụ nữ dừng ở trước cửa nhà số 405, giơ tay gõ cửa.
Dùng sức rất mạnh, đến mức đèn trong hành lang lập lòe.
"Lạch cạch lạch cạch ——"
Người phụ nữ tiếp tục gõ cửa.
Gõ khoảng chừng một phút, cánh cửa chống trộm cũ kỹ 'két' một tiếng được mở ra, để lộ một khuôn mặt hơi tái nhợt.
Con ngươi đen nhánh nhìn người ngoài cửa từ khe hở, hờ hững yên lặng.
Người phụ nữ thấy cửa mở, lớn giọng quát: "Giang Trà? Anh mày đâu?"
"...... Không biết." Cô gái nhỏ bên trong cánh cửa mặt vô cảm, giọng hơi nghẹn ngào, như là không nói nên lời.
Người phụ nữ rõ ràng không tin, dùng sức đẩy cửa ra, chen vào bên trong.
Sức lực của cô gái nhỏ không lớn, sau khi bị bà ta đẩy một cái như vậy thì lùi lại vài bước, cô cũng liền buông cánh cửa ra, để bà ta bước vào.
Cô dựa vào tủ giày bên cạnh, cầm con dao không biết dùng làm gì trên tủ vào trong tay, giấu sau lưng, nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.
Phòng khách không lớn, cửa của hai phòng ngủ đều mở, bên trong không có ai khác.
Người phụ nữ ngay cả WC và phòng bếp cũng tìm kiếm một lần, xác định là không có ai, đành phải thu quân ngừng chiến, nói với cô gái nhỏ: "Nó quay về thì mày nhớ nói cho nó, chuyện này tao sẽ không để yên đâu!"
Cô gái nhỏ không hé răng, chờ người phụ nữ rời đi, đóng sầm cửa lớn lại.
Hoa Vụ bỏ con dao trong tay xuống, khó chịu đi vào phòng ngủ.
Cơ thể này đang phát sốt......
Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc.
......
......
Cái kịch bản này nói về chuyện tình tươi sáng của hai nhân vật chính có xuất thân không khác nhau là bao, khi mối quan hệ tình cảm còn đang mập mờ mông lung, lại vì hiểu lầm mà xa cách, lên đại học gặp lại, tháo gỡ hiểu lầm của quá khứ, cuối cùng là ở bên nhau.
Kết quả là có một vai phụ —— Ngụy Khải Phi đã thức tỉnh ý thức.
Ngụy Khải Phi không chỉ hại nữ chính không thể thi đậu vào trường đại học ban đầu, gặp lại nam chính lần nữa.
Cuối cùng nữ chính ngay cả đại học cũng không học hết, bị ép kết hôn với hắn.
Sau khi kết hôn sinh được một cậu con trai, lại mắc bệnh tật bẩm sinh.
Nữ chính vì cứu con trai, nhận hết trắc trở.
Đợi nữ chính gặp lại nam chính, hai người đã khác nhau như trời với đất......
Nhưng vấn đề bây giờ là, Hoa Vụ phát hiện bản thân không phải nữ chính kia.
Cô là một nữ chính khác!
Mẹ nó!
Đây là hệ liệt văn* được đặt dưới cùng một bối cảnh —— không, không thể gọi là hệ liệt văn, chỉ có thể nói là cùng một bối cảnh, hai nữ chính tuy rằng ở cùng một toà nhà nhưng tiếp xúc lại không nhiều.
*Hệ liệt văn: Những tiểu thuyết theo bộ, về các nhân vật có liên quan đến nhau hoặc đặt trong bối cảnh giống nhau.
Tuổi tác là một vấn đề.
Ngay cả thể loại của hai nữ chính này cũng không giống nhau!
Người ta là thanh xuân đô thị.
Cô là huyền nghi trinh thám.
Vấn đề quan trọng hơn hết là......
Nhiệm vụ của cô lại là của nữ chính còn lại kia.
Mặt Hoa Vụ tràn đầy vẻ khó tin, đệt mợ còn có thể như vậy nữa hả!!
Lúc trước cô đã từng nghe nói có người ở trong hệ liệt văn, bị sắp xếp sai nhân vật.
Nhưng xác suất kiểu này rất nhỏ......
Suy cho cùng thì khi sắp xếp, cần phải đảm bảo cùng một bối cảnh, cùng tuyến thời gian, cùng địa điểm, cùng tên...... và nhiều loại điều kiện khác.
Nhân vật bây giờ này của cô chính là xứng đôi một cách hoàn hảo.
Cùng bối cảnh —— bối cảnh giả định của các cô là cùng một thành phố, cùng một nền văn hóa.
Cùng tuyến thời gian —— tuyến thời gian này ý chỉ thời điểm khi cả hai nữ chính đều có mặt, thời gian lên sân khấu của cô và nữ chính nhà bên không giống nhau, nhưng lúc này các cô đúng là đồng thời tồn tại.
Cùng địa điểm —— cô và nữ chính nhà bên sống cùng toà nhà, cùng tầng.
Cùng tên —— nữ chính nhà bên tên là Giang Đồ.
Cô tên là Giang Trà (cha), nhà bên tên là Giang Đồ (tu), chỉ cần nhân viên không chú ý một chút, tỷ lệ nhầm lẫn lên đến 90%.
*Tên của hai nữ chính được viết giống nhau, đều là 江茶, chỉ có cách đọc là không giống nhau thôi.
Hoa Vụ gọi hệ thống chó chết ra, hỏi nó làm sao bây giờ.
Đây là sai sót trong công việc của công ty, không liên quan gì tới cô.
【Ngài có thể nộp đơn yêu cầu công ty bồi thường.】 Diệt Mông tri kỷ nói: 【Có cần tôi giúp ngài nộp đơn không?】
Bồi thường thì đương nhiên là phải bồi thường nha!
Sai sót của công ty dựa vào đâu mà không bồi thường!
"Công việc của ta thì sao?"
【Ngài cần phải dùng cơ thể bây giờ của ngài giúp đỡ đối phương hoàn thành nha. 】
"Chủ nhân cơ thể bây giờ ta đang dùng đâu rồi?"
Công ty không phải vô duyên vô cớ là có thể chiếm lấy cơ thể một người.
Tình huống bình thường, là những người này bởi vì có oán khí nên bị công ty tóm lại, một khi đã giao dịch với công ty, bọn họ sẽ không thể trở về được nữa.
Tương đương với việc dùng linh hồn để làm giao dịch với công ty.
Mà cơ thể cô đang dùng này, là cốt truyện phát triển theo hướng bình thường, người ta không oán hận nào hết, cơ thể đột nhiên không còn......
【Công ty sẽ giải quyết vấn đề này nha, ngài không cần lo lắng.】
Diệt Mông cũng đã nói như vậy, Hoa Vụ đành phải tiếp nhận.
Hoa Vụ nhớ tới một vụ, lập tức cảnh cáo Diệt Mông: "Mi đừng có mà đi làm chuyện xấu trong lúc vắng mặt nữa đấy! Lần sau ta sẽ không đi chuộc mi nữa đâu."
【......】
Diệt Mông im lặng giao ra nhiệm vụ công việc lần này cho cô.
【Một, giải quyết kẻ thức tỉnh ý thức Ngụy Khải Phi.】
【Hai, hoàn thành chấp niệm của nữ chính là nói rõ với Mạnh Diệu Ngôn, đồng thời tốt nghiệp cùng nhau.】
Bây giờ nữ chính nhà bên đang học lớp 11, Mạnh Diệu Ngôn rất nhanh sẽ chuyển trường rời đi.
Mà trước khi chuyển trường, hai người còn đang có hiểu lầm.
Hoa Vụ co lại trong chăn mắng chửi, bây giờ cô còn phải đi giúp người khác yêu đương.
......
......
Hoa Vụ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, đầu óc vẫn còn rất nặng nề.
Bên ngoài có tiếng động, Hoa Vụ xuống giường đi ra ngoài.
Tuyến thời gian Giang Trà lên sân khấu là sau khi tốt nghiệp đại học, bây giờ cô đang ở trong thời gian cốt truyện trống.
Nhưng cô biết được một chút về bối cảnh gia đình của Giang Trà từ cốt truyện.
Cha của Giang Trà qua đời sớm, mẹ mang theo Giang Trà sinh sống, đã làm rất nhiều công việc, thậm chí còn từng tiếp rượu...... Khi còn nhỏ, Giang Trà bị người khác mắng chửi xa lánh không ít.
Về sau mẹ tái hôn.
Nhưng tính tình của nhà trai không phải quá tốt, còn thích uống rượu.
Mà ông cũng mang theo một đứa con.
Hai gia đình tiếng xấu chồng chật, lại cứ như vậy mà cùng nhau sinh sống.
Một năm trước, cha kế say rượu gây sự rồi không may qua đời.
Sau khi cha kế qua đời không bao lâu, mẹ vào một đêm mưa, không rõ nguyên do mà chết ở đầu đường, đến nay vẫn chưa phá được án.
Bỏ lại một mình Giang Trà và đứa trẻ kia.
Anh trai trong miệng người phụ nữ lúc trước, chính là đứa con do cha kế của nguyên chủ mang tới, tên là Phó Việt.
Giang Trà và Phó Việt sống chung dưới một mái nhà nhưng tiếp xúc cũng không quá nhiều, hai người đều sẽ không nói chuyện, giống hệt như người xa lạ sống chung một nhà.
Phó Việt người này cũng hỗn láo, lúc cha kế còn sống, không ít lần đánh lộn với ông.
Mặc kệ đánh không thắng, chỉ cần cha kế động đến hắn, hắn liền sẽ đánh trả.
Sau đó hắn cũng không hay về nhà.
Mãi đến sau khi cha kế vào đất, số lần Phó Việt trở về mới nhiều lên.
Hoa Vụ mở cửa liền thấy có một nam sinh đang ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ cũ kỹ, có vẻ như hắn mới vừa tắm xong, tóc ướt dầm dề mà nhỏ nước.
Dùng chân trần bước trên mặt đất, dưới chân là chai bia vỡ vụn.
Góc bàn bày mấy thứ như băng gạc, cồn, còn có khăn giấy dính máu.
Chắc là lại luận bàn võ nghệ với người ta ở bên ngoài......
Đây là tình trạng bình thường của Phó Việt.
Giang Trà cũng quen rồi.
Hoa Vụ đi ra ngoài, hắn nghiêng đầu nhìn qua, mái tóc dài quá mức che gần hết đôi mắt của hắn.
Gương mặt kia thật ra khá đẹp, sườn mặt có một vài vết trầy xước, một mảng da đó đều đỏ hết lên.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi hờ hững thu hồi tầm mắt.
Hoa Vụ rót một cốc nước, làm ướt cổ họng sắp bốc khói của mình.