Edit by Niniii.
====
Nhan Huệ Vãn thật sự là có chút không chịu nổi mẹ Diệp, bảo Diệp Chí Dương đưa mẹ Diệp và bố Diệp về quê.
Ai ngờ khoảng thời gian trước mẹ Diệp và bố Diệp đã chạy về bán hết nhà đất đi, hoàn toàn không nói cho bọn họ biết.
Bây giờ bọn họ trở về, đến cả một nơi để ở cũng đều không có.
Diệp Chí Dương hỏi mẹ Diệp về số tiền bán nhà, kết quả mẹ Diệp nói thẳng ra là đã xài hết.
Khiến Diệp Chí Dương suýt chút nữa tức đến ngất xỉu.
Mẹ Diệp làm ầm ĩ một phen, cuối cùng vẫn chỉ có thể cho ở lại.
......
......
Chuyện nhà đất, là Hoa Vụ nhờ người đi làm.
Dù sao chỉ cần đưa nhiều tiền, việc gì mà mẹ Diệp không làm được?
Vì để giữ mẹ Diệp lại bên người Diệp Chí Dương, để hắn làm tròn đạo hiếu, Hoa Vụ cảm thấy bản thân cũng là dốc hết tâm tư.
Hy vọng Diệp Chí Dương sẽ không phụ tâm sức của cô, phải thật hiếu thuận với bố mẹ, làm một đứa bé ngoan.
Hoa Vụ chú ý động tĩnh của hai người này, còn hăng hái hơn là quan tâm tới cửa hàng của mình.
Có một lần bị Văn Mạn Ngưng phát hiện, còn tưởng rằng cô vẫn chưa buông được Diệp Chí Dương, sợ tới mức ngày hôm sau hai người đã sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Hoa Vụ: "......"
Cảm ơn, nhưng không cần.
......
......
Nửa năm sau.
Hoa Vụ thấy mẹ Diệp ở bệnh viện, nằm một mình trên giường bệnh, ngay cả một người chăm sóc bên cạnh cũng đều không có.
Mẹ Diệp trông vô cùng tiều tụy, Hoa Vụ còn tưởng rằng là bệnh nan y gì đó, kết quả hỏi y tá mới biết được, bà ta bỏ đói bản thân thành như này.
Hoa Vụ: "???"
Có một người mẹ như vậy, đúng là vận may to lớn của tra nam.
Hoa Vụ lấy thuốc cho Văn Mạn Ngưng xong, vừa ra khỏi bệnh viện thì thấy Diệp Chí Dương và Nhan Huệ Vãn lôi lôi kéo kéo ở cổng lớn.
Hoa Vụ nhìn xung quanh, móc một cái khẩu trang ra đeo lên, di chuyển qua phía bên đó.
Giọng nói của Nhan Huệ Vãn đều là suy sụp: "Em thật sự chịu không nổi mẹ anh, bà ấy đúng thật là có bệnh, nếu anh không đưa bà ấy đi, chúng ta cũng dừng lại!"
Diệp Chí Dương: "Bây giờ mẹ anh vẫn còn nằm ở bệnh viện, em nói những lời này có phải hơi quá đáng hay không?"
Nhan Huệ Vãn: "Là em khiến bà ấy nằm viện sao? Là tự bà ấy không chịu ăn, lại cứ khăng khăng nói là em ngược đãi bà, em ngược đãi bà khi nào? Diệp Chí Dương anh tự hỏi lương tâm anh xem, em có lỗi với bố mẹ anh chỗ nào?"
Hai ngày trước mẹ Diệp muốn ăn hải sản, công việc của cô ta bận muốn chết, làm gì có thời gian kiếm hải sản gì đó cho bà ta.
Hơn nữa với mức lương của cô ta và Diệp Chí Dương hiện tại, trừ đi mấy khoản chi tiêu lung tung lộn xộn, căn bản là không dư được bao nhiêu tiền.
Cô ta cũng không hề muốn mua hải sản gì đó.
Việc này không xong, mẹ Diệp vừa mắng vừa gào, cuối cùng lại còn tuyệt thực.
Lúc trước ở trong nhà Hạ Dư, mỗi ngày mẹ Diệp đều tự làm việc, tự làm đồ ăn cho mình.
Sau khi tới chỗ này của cô ta, liền giống hệt như đã gãy tay rồi, mỗi ngày chờ cô hầu hạ.
Còn nói cái gì mà, cô là con dâu, nên hầu hạ hai ông bà già bọn họ.
Diệp Chí Dương nói rằng trước kia mẹ hắn không như vậy, những thói hư tật xấu đó đều xuất hiện lúc Hạ Dư còn ở.
Có điều Hạ Dư cho bố mẹ bọn họ ăn ngon uống tốt là sai sao?
Diệp Chí Dương căn bản là không tìm ra được lý do để trách móc Hạ Dư.
"Mẹ anh còn bảo em đừng đi làm nữa, nếu em không đi làm, dựa vào công việc hiện tại của anh, chúng ta có thể sống được bao lâu? Thế mà bà ấy cũng nói ra được."
"Chúng ta đừng cãi nhau ở chỗ này." Diệp Chí Dương thấy người vây xem nhiều lên, kéo Nhan Huệ Vãn đi vào trong bệnh viện.
"Diệp Chí Dương anh đừng kéo em......"
Giữa lúc hai người lôi kéo, Diệp Chí Dương nhìn thấy Hoa Vụ trước.
Tuy rằng Hoa Vụ mang khẩu trang, nhưng hắn vẫn nhận ra được.
Diệp Chí Dương đột nhiên dừng lại, Nhan Huệ Vãn khó hiểu, nhìn theo, sắc mặt lập tức thay đổi một chút.
"Diệp tiên sinh, Nhan tiểu thư, đã lâu không gặp." Lén lút nghe chuyện phiếm — Hoa Vụ bị phát hiện, đành phải hào phóng chào hỏi, "Có vẻ như hai người sống rất ổn ha."
Nhan Huệ Vãn: "......"
Có cô ta phải đang cười nhạo mình hay không?
Bộ dáng hiện tại của cô, giống sống rất ổn sao?
"Cô ở đây làm gì?" Diệp Chí Dương cảm thấy bản thân là một thằng đàn ông, bị vợ trước chế giễu, cực kỳ mất mặt, lời nói đều là cứng rắn.
Hoa Vụ: "Bệnh viện lại không phải do anh mở, anh quản tôi ở chỗ này làm cái gì."
Diệp Chí Dương: "......"
Diệp Chí Dương túm Nhan Huệ Vãn rồi đi.
Hoa Vụ che mặt lại, nhìn Diệp Chí Dương và Nhan Huệ Vãn lôi lôi kéo kéo tiến vào bệnh viện, nhịn không được mà sụt sịt.
"Cuối cùng gánh nặng cuộc sống vẫn áp đảo tình yêu."
"Tình yêu tuyệt mỹ luôn không thể chịu đựng được thử thách."
......
......
Nhan Huệ Vãn muốn để Diệp Chí Dương đưa mẹ Diệp đi, nhưng Diệp Chí Dương không có nơi để đưa đi, cuối cùng chuyện này ồn ào nhốn nháo, không giải quyết được gì.
Cơ mà mẹ Diệp vẫn không an phận như cũ, làm trong nhà chướng khí mù mịt.
Hễ Nhan Huệ Vãn khiến bà ta không hài lòng, bà ta liền giả bệnh.
Cuộc sống hàng ngày của Nhan Huệ Vãn và Diệp Chí Dương, cũng phần lớn là cãi nhau.
Nhan Huệ Vãn hối hận với quyết định lúc trước của mình, cô đề nghị ly hôn với Diệp Chí Dương.
Nhưng mà Diệp Chí Dương không đồng ý.
Sau lần đó, mẹ Diệp an phận đi không ít.
Đại khái là cũng sợ con trai của mình lại không có vợ.
Tuy nhiên không khí trong nhà vẫn còn áp lực như cũ, Nhan Huệ Vãn thật sự rất không vui, đây không phải cuộc sống mà cô muốn.
Rõ ràng đời trước Diệp Chí Dương có sự nghiệp thành công.
Tự mình dốc sức làm ra cả một thiên hạ.
Cô cho rằng bản thân đang đầu tư một cổ phiếu tiềm năng, ai biết sẽ thành ra như bây giờ.
Mất đi kỳ vọng đối với Diệp Chí Dương, Nhan Huệ Vãn càng ngày càng thất vọng với cuộc sống như vậy, ý muốn ly hôn cũng càng lúc càng lớn.
Cô thậm chí còn nhờ luật sư tư vấn.
Tuy nhiên cô và Diệp Chí Dương ở bên nhau, cũng không có bất kỳ lỗi lầm nào.
Nếu cô nhất quyết muốn ly hôn, trong trường hợp Diệp Chí Dương không đồng ý, cũng chỉ có thể khởi tố, nhưng chuyện này không nhất định sẽ được phán quyết ly hôn.
......
......
"Tiểu Dư, muộn như vậy con ra ngoài làm gì?"
Thời điểm Hoa Vụ ra cửa, bị Hạ Hòe Phong vừa hay bắt được.
Hoa Vụ hạ giọng, ý bảo Hạ Hòe Phong đừng nhao nhao lên: "Đi cứu vớt thế giới."
"???" Đỉnh đầu của Hạ Hòe Phong tràn ngập dấu chấm hỏi, đi đến bên cạnh cô, duỗi tay sờ trán cô: "Không phát sốt...... Nói nhảm nhí gì vậy. Hơn nửa đêm con không ngủ đi, sao còn chạy ra ngoài?"
"Bố, bây giờ mới 9 giờ, đối với những người trẻ tuổi như chúng con mà nói, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu." Hoa Vụ nhấn cho màn hình điện thoại sáng lên, chỉ vào thời gian bên trên, "Chỉ có người già mới ngủ giờ này."
Hạ Hòe Phong hừ nhẹ một tiếng: "Mẹ con mà biết thì con xong đời."
Hoa Vụ: "Vậy bố cũng đừng để cho mẹ biết."
Hạ Hòe Phong: "Bố có lợi gì?"
Hoa Vụ: "Con mang về cho bố chai rượu bố thích uống nhất, đừng mách mẹ."
Hai bố con liếc nhìn nhau trong bóng đêm, đồng thời đưa tay đập một cái ở giữa không trung: "Thành giao."
Hoa Vụ biết Nhan Huệ Vãn muốn ly hôn, nghĩ thầm nhất định không thể như vậy được!
Tình yêu và gia đình của chồng trước, đều do ta tới bảo vệ!
Mong bọn họ khóa chặt đến chết, đừng gây họa cho người khác!
Cho nên......
【Cho nên cô liền tới để đánh gãy chân cô ta?】 Không biết là Diệt Mông lười biếng mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc, hay là phát hiện Hoa Vụ lại đang thực hiện kế hoạch A, nhịn không được mà ngoi đầu lên nói chuyện.
Hoa Vụ núp trong bóng tối ở góc phố, hừ một tiếng: "Vớ vẩn, vừa rồi không phải ta cứu cô ta sao?"
Nhan Huệ Vãn uống quá nhiều, bị mấy tên lưu manh quấn lấy, Hoa Vụ xách theo một cây gậy xông tới, đánh nhau một trận.
Giữa lúc hỗn loạn, đánh trúng ai là việc không thể kiểm soát được.
【Tiểu khả ái, ngài thật biết thấy việc nghĩa hăng hái làm nha.】 Diệt Mông cảm thán.
Hoa Vụ khiêm tốn: "Bình thường, tàm tạm thôi, dù sao ta cũng là nữ chính."
【......】