Edit by Thời Lam Yên.
====
Sơn trại Tứ Phương.
Hôm nay sơn trại rất náo nhiệt, khắp nơi đều là không khí vui mừng, dán đầy chữ hỉ lớn.
Hôm nay là ngày đại hỉ của trại chủ bọn họ, mọi người tụ ở cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, rất náo nhiệt.
Lúc này trại chủ đang ngồi ghế trên, trên mặt cũng tràn ngập vui vẻ.
Nhưng mà đúng lúc này, có người vội vàng chạy vào, sắc mặt lộ vẻ hoảng loạn, "Đại đương gia!! Bên ngoài có một người tới......"
Toàn bộ không gian bỗng chốc yên tĩnh.
Người tới lúc này...... Không phải là người nhà của áp trại phu nhân mà trại chủ cưới hôm nay chứ?
Trại chủ cũng nhíu mày: "Người nào?"
"Không biết...... Hắn nói...... Nói muốn khiêu chiến ngài."
"Khiêu chiến ta?" Trại chủ có lẽ là nghe thấy chuyện cười, cười ha hả, ngay cả các tiểu đệ phía dưới, cũng cười vang.
Trại chủ xách rìu bên cạnh ghế dựa lên, "Đi xem, ai to gan như vậy, dám đến khiêu chiến......"
Rầm ——
Ván cửa bị người đạp đổ, một bóng người lăn tới đây, che ngực kêu rên.
Đại sảnh đột nhiên yên tĩnh lại.
Mọi người đồng thời nhìn về phía ngoài cửa.
......
......
Hoa Vụ ngồi ở trên vách núi, chống cằm nhìn Liên Hoài bị vây công ở dưới, thiếu niên rõ ràng rơi vào thế hạ phong, không chú ý một chút, liền có khả năng bỏ mạng.
Nhưng Hoa Vụ không hề có ý hỗ trợ.
Đứa trẻ muốn trưởng thành cần phải bị đánh!
Làm phụ mẫu cần phải buông tay.
Không sai, rời đi cùng lắm là được nửa tháng, thực lực của Liên Hoài đã dần dần tăng lên.
Sinh tồn là nấc thang quan trọng cho sự tiến bộ của con người.
Sau nửa canh giờ.
Liên Hoài cả người toàn là vết thương, hắn dùng kiếm chống thân thể, bò lên trên chỗ Hoa Vụ, thân thể tựa hồ không duy trì được nữa, một đầu ngã quỵ ở trên người Hoa Vụ.
Hoa Vụ: "......"
Hoa Vụ như bị một cục đá lớn đè lên.
"Ngươi thật sự rất nặng." Hoa Vụ cạn lời, nhưng vẫn là duỗi tay ôm lấy hắn, để cho hắn nằm ở trên đùi mình, kiểm tra trên người hắn có vết thương trí mạng hay không.
Miệng vết thương không ít, nhưng đều là bị thương ngoài da.
Hoa Vụ lật lại xem xem, xác định không chết được, cũng không định quan tâm hắn.
Liên Hoài chỉ cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cũng không quan tâm mình ở chỗ nào, có nguy hiểm hay không, dần dần ngủ say.
Hắn biết mình sẽ không có nguy hiểm.
Nàng sẽ trông mình, cho đến khi hắn tỉnh lại.
......
......
Khi Liên Hoài tỉnh lại, trăng trên trời đều đã dâng lên.
Dưới bầu trời đầy sao, hắn gối lên đùi Hoa Vụ, ngón tay thiếu nữ hờ hững đặt ở trên ngực ngắn, tư thế thân mật nói không nên lời.
Trên bãi đất trống dưới vách núi, có không ít thi thể nằm đó, lụa đỏ quấn quanh những thi thể đó, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, có vẻ quỷ dị âm trầm.
Hắn ngước mắt nhìn người ôm lấy mình.
Thiếu nữ dựa vào sau núi đá, đôi mắt khẽ nhắm, không biết là đang nhắm mắt dưỡng thần hay là ngủ rồi.
Hai năm qua đi, gương mặt kia đã rút đi tính trẻ con, càng thêm minh diễm xinh đẹp hơn.
Liên Hoài cẩn thận ngồi dậy, ánh mắt dừng ở trên cánh môi đỏ bừng bị ngâm trong ánh trăng.
Bàn tay chống mặt đất thô ráp, đá vụn in ra dấu vết ở lòng bàn tay, hắn thoáng cúi người, khoảng cách giữa hai người ngắn lại.
Liên Hoài thở rất nhẹ, lông mi mảnh mai buông xuống, cánh môi khẽ chạm đến nơi mềm mại tinh tế......
Nhưng mà Liên Hoài vừa chạm tới, Hoa Vụ đã mở to mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cánh môi còn như có như không dán sát vào nhau, có thể cảm nhận được hô hấp, độ ấm của lẫn nhau......
Liên Hoài nhắm mắt lại, áp về phía thiếu nữ.
Đằng sau Hoa Vụ là tảng đá, bị Liên Hoài áp như vậy, cả tấm lưng cô đều đè lên vách đá thô ráp.
Nụ hôn của thiếu niên mang theo chút mùi máu, không có kỹ thuật gì lại vội vàng.
......
......
Xung quanh vắng vẻ, trăng lên cao, bóng cây lay động.
Liên Hoài còn duy trì cái tư thế kia, đặt Hoa Vụ trên tảng đá, vòng trong ngực mình.
Hoa Vụ nhìn Liên Hoài dường như không định buông mình ra, đầu ngón tay phất qua gương mặt nhiễm ửng hồng của hắn, "Hôn ta làm gì?"
Thần sắc Liên Hoài có chút mờ mịt, nhìn qua ngây ngốc, một hồi lâu mới mở miệng: "Muốn hôn......" Liền hôn.
Ngón tay Hoa Vụ từ gương mặt hắn dừng ở ngực, đẩy đẩy ra bên ngoài, "Nên xuống núi rồi."
Liên Hoài tựa hồ muốn nói cái gì, cánh môi hơi mấp máy, cuối cùng lại nuốt trở về.
Hắn buông ra Hoa Vụ, ngồi ở một bên, thanh âm trầm thấp, "Ta mệt."
Hoa Vụ thở dài, "Vậy ngươi ở chỗ này ngồi một lát, ta đi thả những người đó ra."
Sơn trại còn có một ít người bị đám thổ phỉ này nhốt lại.
Nếu đều đã vì dân trừ hại, vậy thuận tiện giải cứu cho bọn họ.
"...... Ừ."
Hoa Vụ đứng dậy đi xuống dưới, đi đến một nửa, cô quay đầu lại nhìn về phía trên.
Dưới ánh trăng, thiếu niên xiêm y nhiễm máu, thân ảnh cô tịch phảng phất như tiểu bằng hữu bị vứt bỏ, đáng thương cùng ủy khuất nói không nên lời.
Hoa Vụ: "......"
Hắn chủ động dán mình trước, như thế nào còn bày ra dáng vẻ này.
Hoa Vụ xoay đầu, đi sơn trại tìm được người bị đám thổ phỉ này nhốt lại, thả bọn họ xuống núi.
Đám thổ phỉ này là ác bá gần đây, ngày thường chặn đường cướp bóc thương đội, thỉnh thoảng còn sẽ chạy tới trong thôn cướp bóc.
Chờ những người đó đều đi hết, Hoa Vụ đứng ở phía dưới gọi Liên Hoài: "Đi rồi."
Tiếng của Liên Hoài truyền xuống tới, "Nàng tới đón ta."
"......" Hoa Vụ tức giận: "Ngươi còn có thể đi được?"
"Không thể." Liên Hoài buồn bực trả lời.
"...... vậy ngươi cứ ở chỗ này một mình đi, ta đi đây."
Hoa Vụ mới không quen hắn, trực tiếp đi xuống núi.
Liên Hoài tựa hồ thật sự không định đuổi theo, cô đều sắp đi xuống cửa xuống núi, cũng không nghe thấy phía sau có động tĩnh.
"......"
Ta mẹ nó...... chính là nuôi tên phản diện hung ác, không phải tiểu bằng hữu sẽ cáu kỉnh!!
Hai tay Hoa Vụ đút ở trong tay áo, chậm rãi bước đi xuống dưới.
Đi được một khoảng cách, Hoa Vụ chửi nhỏ một tiếng, xoay người trở về.
Liên Hoài còn ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn không dịch một chút nào.
Hoa Vụ lại lần nữa bò lên trên, banh khuôn mặt nhỏ, "Có đi hay không?"
Liên Hoài duỗi tay, nói rõ ngươi không dắt ta, ta liền không đứng dậy.
"......"
Hoa Vụ khuyên giải chính mình nể tình đạo cụ làm công là một mỹ nhân, một phen nắm lấy tay hắn, kéo hắn lên, dắt hắn xuống núi.
Hoa Vụ đi hơi nhanh, Liên Hoài miễn cưỡng có thể đuổi kịp.
Đến phía sau Liên Hoài đã bắt đầu thở hổn hển, "Ta...... không theo kịp."
Hắn mới vừa bị thương, ngủ một giấc dậy cũng chỉ là thể lực khôi phục một ít.
Liên Hoài cũng không cảm thấy mất mặt, không thoải mái liền nói thẳng.
Hoa Vụ không đáp lại hắn, nhưng tốc độ dần dần chậm lại.
Hai người dẫm lên ánh trăng xuống núi.
"Trở về thay y phục trước."
"Ồ."
"Lấy tốc độ dẫm kiến này của ngươi, đêm nay chúng ta dứt khoát không cần trở về."
"Vậy không trở về."
"......"
......
......
Hoa Vụ cảm thấy Liên Hoài khả năng bị tâm thần phân liệt, lúc hắn đánh nhau là một sắc mặt, đánh xong liền lập tức đổi sắc mặt.
Một giây trước còn một tay ấn người, giây tiếp theo liền nhu nhược không thể tự gánh vác.
Hai kiểu mặt chuyển đổi liền mạch.
Hoa Vụ mang theo Liên Hoài, giải quyết không ít thế lực ác, thực lực của Liên Hoài cũng dần dần tăng lên.
Nhưng là những cái đó thế lực ác đó một người tiếp một người biến mất, các bá tánh liền mơ hồ.
Đây là ai làm người tốt chuyện tốt, cũng không lưu cái danh.
Mà những thế lực ác khác đều run bần bật, sợ cũng bị tìm tới cửa, cả nhà bị diệt.