Edit by Thời Lam Yên.
====
"Hệ thống."
【Làm gì? 】Diệt Mông tuy rằng đi làm không tích cực, nhưng Hoa Vụ gọi nó, nó vẫn sẽ đi ra.
"Cho ngươi thêm một cơ hội." Thái độ cái gì!!
【...】Đột nhiên, có âm thanh của một giọng nữ cuồng loạn hét lên từ phía Diệt Mông bên kia【Tôi thích anh như vậy, vì sao anh không thích...】
"???" Hoa Vụ mặt đen đầy dấu chấm hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy? Xem phim sao?"
Hai câu vừa rồi cực kỳ giống lời thoại trong phim truyền hình cẩu huyết.
Đi làm muộn thì thôi, thế mà còn lười biếng bỏ đi xem phim?
Diệt Mông coi như chưa có chuyện gì xảy ra, 【Xin chào tiểu khả ái, tôi có thể giúp gì cho cô đây?】
"...... Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành chưa?"
【...... Chờ một chút. 】
"......"
Ta...&#@*¥...
Cần ngươi làm gì!!
【 Chưa có.】 Lần này Diệt Mông không còn nửa đường mất tích mà đưa ra câu trả lời.
Hoa Vụ nhíu mày, còn chưa có sao?
Có phải vì ta không gãy chân của cô ta?
Có vẻ như vẫn phải thực hiện kế hoạch hoàn hảo A!
......
......
Đêm tối gió cao, mây đen che trăng.
Thành phố yên tĩnh trong bóng đêm, chỉ có đèn đường mờ nhạt sáng lên, không có chiếc xe nào trên đường.
Lúc này đã là đêm khuya.
Trên vỉa hè, Quý Uyển Vi kéo vali, khập khiễng đi về phía trước, cô không ngừng lướt màn hình điện thoại, thỉnh thoảng nhìn đường phố xung quanh.
Thật vất vả mới có thể chạy ra khỏi nhà, cô cần phải rời đi.
Trước đó cô vẫn không thể hiểu nổi vì sao lúc trước nguyên thân lại coi trọng tên điên Dư Lâm này.
Nhưng giờ cô đã hiểu.
Ứng xử bên ngoài của Dư Lâm quá tốt.
Bây giờ ngay cả cha Quý cũng tin tưởng Dư Lâm, cảm thấy cô đang cố tình gây sự.
Cô ta cần phải đi.
"Uyển Vi..."
Quý Uyển Vi không biết là ảo giác của mình hay là Dư Lâm thật sự đuổi theo, cô không dám quay đầu lại nhìn, không quan tâm đến đau đớn trên mắt cá chân, cất bước chạy.
"Uyển Vi..."
"Uyển Vi."
Thanh âm kia như hình với bóng, mặc kệ cô chạy nhanh như thế nào, cũng không thể vứt bỏ.
Góc đường, Quý Uyển Vi đột nhiên bị một bàn tay từ trong bóng tối kéo vào bên trong, cô còn chưa kịp kêu lên thì trước mắt đã là một màu đen, sau đó liền mất đi ý thức.
......
......
"Uyển Vi... Uyển Vi? "
Quý Uyển Vi mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt khiến cô chán ghét.
Cô muốn đứng dậy chạy, kết quả phát hiện hai chân mình không dùng được lực, tiếp theo chính là truyền đến đau đớn thấu xương.
"Chân của tôi..."
Dư Lâm vẻ mặt quan tâm: "Em vừa rồi ngã từ trên bậc thang xuống, anh đã gọi xe cứu thương, bác sĩ sẽ đến ngay lập tức."
Quý Uyển Vi lúc này cũng không để ý người bên cạnh này là đối tượng mình chán ghét nữa: "Đau quá... Đưa tôi đến bệnh viện, mau đưa tôi đến bệnh viện!!"
Dư Lâm giữ cô lại: "Xe cứu thương sẽ lập tức đến, Uyển Vi ngoan, không đau, rất nhanh sẽ không đau nữa."
Quý Uyển Vi hô to không có bất kỳ tác dụng gì, Dư Lâm chỉ trấn an cô.
Quý Uyển Vi dần dần không giãy dụa nữa, cô chỉ cảm thấy máu cả người đều đông lại... Là Dư Lâm... Là Dư Lâm cố ý làm gãy chân cô!
Đau đớn khiến Quý Uyển Vi bắt đầu mê man.
Có một người đi ra từ trong bóng tối.
Dư Lâm nhìn về phía người tới, trong giọng nói vô cùng cảm kích: "Cảm ơn Tống tiểu thư đã nhắc nhở."
"Không có gì, tình yêu của anh và Quý tiểu thư rất cảm động, tôi rất vui khi được giúp đỡ các người."
Dư Lâm có chút bệnh hoạn vuốt ve khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn của Quý Uyển Vi: "Lần này Uyển Vi sẽ không rời khỏi tôi nữa."
"Vậy hy vọng các người có thể luôn luôn ở cùng nhau." Xích cô ta đến chết!
Xa xa có tiếng xe cấp cứu truyền đến, Dư Lâm lại nhìn về phía vị trí vừa rồi, nơi đó đã không còn ai.
Nhưng mà Dư Lâm cũng không thèm để ý, ôm Quý Uyển Vi đi về phía xe cấp cứu.
......
......
Hoa Vụ hoàn thành xong công việc đầu tiên, cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng.
Nhưng ngày hôm sau ở chỗ đạo diễn vô tình 'một lần nữa' lại cảm nhận được cuộc sống của nhỏ này chính là một vòng luẩn quẩn.
Hoa Vụ không hỏi chuyện Văn Ẩn bên kia, chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới chỉ cho hắn một vài mánh khóe, tiết lộ một ít tin tức 'đáng tin cậy', khiến cho Văn Ẩn mỗi lần đều có thể giành đi trước một bước.
Sở Giang Thu sống phải gọi là nước sôi lửa bỏn, làm gì còn có thời gian đối phó với hoa vụ.
Mỗi lần nghe thấy Sở Giang Thu sống không tốt, Hoa Vụ liền cảm thấy cuộc đời vẫn còn có hy vọng.
Đây chính là kết quả của việc đối nghịch với nữ chính!
Nửa năm sau.
Bộ phim mới của Hoa Vụ,《Sóng ngầm》được phát sóng.
Ngày đầu tiên lên sóng, khán giả không khỏi đặt ra câu hỏi: Tống Di nhận vai nữ chính hay nhân vật phản diện số 1?
Fans cũng rất mờ mịt, tin tức của bên bọn họ không sai, nữ minh tinh nhà bọn họ là nữ chính!!
《Sóng ngầm》là một bộ phim truyền hình huyền nghi đô thị.
Chủ yếu nói là nữ chính giai đoạn trước bị thù hận che mờ đôi mắt, bị người khác lợi dụng, trước khi triệt để đi lên đường không thể quay đầu thì thành công tự mình sửa chữa lỗi lầm trong quá khứ.
Nhưng cốt truyện hiện tại phát sóng lại biến thành Hoa Vụ một mực chạy như điên trên con đường không thể quay đầu, một 'cô' khác thì diễn một mặt tốt đẹp của cô.
Trực tiếp biến thành song nữ chính.
Mặc dù bộ phim dường như hơi khác so với dự đoán.
Nhưng bởi vì cốt truyện đủ đốt não, chặt chẽ, kỹ năng diễn xuất và chỉ số thông minh của các diễn viên cũng đều online, danh tiếng vẫn là một đường đi lên.
[Hóng kết cục.]
[Phim huyền nghi trỗi dậy!]
[Đúng vậy, phim đại nữ chủ thì nên quay tốt đại nữ chủ, không cần làm chuyện yêu đương gì gì đó, song nữ chủ làm sự nghiệp cũng rất được yêu thích.]
[Tôi cảm thấy kết cục... đó là BE*.]
*BE: Viết tắt của bad ending nghĩa là kết buồn.
[Di Di quả nhiên rất thích hợp với nhân vật như vậy, diễn xuất siêu tốt!]
[Cầu xin các ngươi đi xem hậu trường, cười chết! Di Di rốt cuộc là từ một tiểu đáng thương bị đạo diễn mắng ngập đầu, biến thành diễn xuất siêu tốt!]
[Hậu trường của Di Di thật sự là quý báu, ta không cho phép các ngươi không xem.]
[Cảm giác bộ phim này cũng bị cắt đi rất nhiều cảnh, lời thoại cũng đã được thay đổi. ]
[Nếu thật sự làm theo lời thoại của Di Di trong hậu trường, có thể qua xét duyệt mới là lạ. ]
[Cười chết đi, trong đoàn làm phim tiết lộ đó đều là do cô tự thêm, đạo diễn vừa tức giận vừa cảm thấy hợp lý, sau đó cãi nhau với cô.]
......
......
"Sẽ không có phân cảnh mà chị không diễn được." Hoa Vụ ôm cốc giữ nhiệt khoe khoang với trợ lý.
Trợ lý bóc phốt: "Đương nhiên rồi, chị không diễn được liền trực tiếp thay đổi kịch bản. "
Đổi thành cô ấy thì cũng có thể diễn được.
Trợ lý cũng hoài nghi có phải là đạo diễn bị cô uy hiếp hay không, bằng không sao lại nghe cô như vậy?
"...... Đó cũng là bản lĩnh của chị."
"Đúng đúng đúng, chị Tống Di, chị ngồi thẳng một chút, chị như vậy không hề có dáng vẻ của một nữ minh tinh!" Trợ lý bất đắc dĩ.
Phùng Lệ vào phòng họp liền thấy hai chân Hoa Vụ đặt ở trên ghế đối diện, cả người sắp trượt xuống, ôm cốc giữ ấm uống rất thoải mái.
Phùng Lệ sắc mặt tối sầm lại, lôi cốc giữ nhiệt của cô ra ngửi ngửi... nước?
"Công ty đã keo kiệt đến mức ngay cả nước cũng không cung cấp cho sao?" Hoa Vụ thở dài: "Các người thật thảm nha."
Phùng Lệ 'ba' một chút đặt trở về, trực tiếp tiến vào vấn đề chính: "Hợp đồng của cô sắp hết hạn, hôm nay gọi cô đến là vì chuyện gia hạn hợp đồng."
Hoa Vụ: "Ta chưa từng nói muốn gia hạn hợp đồng với các người."
Phùng Lệ nhíu mày: "Cô đến công ty khác?"
Hoa Vụ đặt chân xuống, lôi ghế dựa ngồi thẳng người, "Người đến chỗ cao, nước chảy chỗ thấp. Tôi đây là muốn chịu trách nhiệm cho sự nghiệp của mình."
Phùng Lệ: "Công ty chúng tôi không nói xếp hạng đầu tiên, cũng là top 3, gia hạn hợp đồng với công ty đối với cô chỉ có lợi. "
____
— Ngắm hoa trong sương —
Bình giữ nhiệt của Schrödinger*
*Schrödinger: Nhà vật lý người Áo.
Hoa Vụ: Đoán xem hôm nay trong bình giữ nhiệt của tôi đựng rượu hay là trà nhé~