Edit by Dương Mai Phương.
====
"Chủ tử!"
Sơn Linh bay vào nhà, còn chưa nói ra câu kế tiếp đã đứng hình tại chỗ.
"Á!"
Hai tay Sơn Linh bụm mặt, thét chói tai.
Minh Trúc liếc hắn một cái, không có vẻ gì là xấu hổ khi bị người khác bắt gặp, không nhanh không chậm độ một chút ma khí cuối cùng qua.
"Hai người đang làm gì?!!"
Giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ, cao vút, chói tai, "Sao ngưới có thể ăn hiếp chủ tử của ta?!!"
Minh Trúc buông Hoa Vụ ra, cô hơi thở dốc, quay đầu nhìn Sơn Linh: "Chưa thấy song tu bao giờ à?! Chuyện bé xé ra to!"
Cái gì gọi là ăn hiếp chủ tử của hắn?
Mọi người đều tình nguyện, sao lại là ăn hiếp?
Bàn tay đang chỉ thẳng vào cô của Sơn Linh run rẩy, mặt đỏ lên: "Ngươi...... Ngươi không biết xấu hổ!"
Hoa Vụ trợn mắt, đột nhiên đưa tay ra.
Sơn Linh biết Hoa Vụ chỉ có đầu óc, thân thể chỉ là một phế vật, hoàn toàn không đếm xỉa tới động tác của cô, thậm chí còn bay ra trước một đoạn.
Sau đó ------
Sơn Linh bị đụng bay ra ngoài, còn rớt xuống đất.
Không đau, nhưng......
Tại sao......
Hắn lại cảm nhận được ma khí của chủ tử!!
Một chưởng đó của Hoa Vụ đã dùng hết ma khí trong cơ thể, nhũn ra trong lồng ngực Minh Trúc, chán nản quan sát lòng bàn tay mình, "Vậy cũng quá yếu rồi......"
Minh Trúc: "......"
Mới có chút sức mạnh đã bắt đầu không an phận!
Sơn Linh bay tới bên cạnh Minh Trúc, nói nhỏ: "Chủ tử, nàng ăn hiếp người phải không?"
Cánh tay đang vòng bên hông Hoa Vụ của Minh Trúc hơi co lại, làm Hoa Vụ đang muốn rời đi bị bắt ngồi vào lại, hắn nghiêng đầu nhìn Sơn Linh: "Ngươi tới làm gì?"
"???"
Chủ tử không yêu hắn nữa sao?
"......" Gương mặt kia của Sơn Linh vặn vẹo, lôi ra một cái mặt khóc, chỉ ra ngoài: "Cự Cốt và Hình Cách đánh tay đôi với nhau."
Hình Cách là ma quân gần đây đánh nhau với Cự Cốt ác nhất.
Hình Cách......
Minh Trúc gác cằm lên vai Hoa Vụ, suy nghĩ một lát, nghiêng đầu hỏi Hoa Vụ: "'Đi xem không?"
Hoa Vụ còn đang cảm nhận sức mạnh của mình, nghe tiếng Minh Trúc nói, thuận miệng đồng ý.
Tròng mắt Sơn Linh trừng đến sắp rớt ra.
Trong khoảng thời gian này, hắn ở ngoài theo dõi Cự Cốt đánh nhau với ai, không thường ở bên cạnh chủ tử.
Hai người bọn họ tại sao lại...... Như vậy......
Haiza!
Sao chủ tử có thể bị một Nhân tu như nàng vấy bẩn!
......
......
Một ngọn núi nọ.
Bầu trời đen kịt ép cho người ta không thở nổi.
Hai người đang đánh nhau trên không trung, đánh đến trời đất tối tăm, thực vật xung quanh bị phá hủy không ít, đất cháy đen một mảnh.
Nhưng vào lúc này, trên không trung, Hình Cách bị một chưởng của Cự Cốt đánh rớt xuống, rơi vào cỏ hoang bên dưới.
Cự Cốt bay xuống theo, ma khí quét ngang qua cỏ hoang, nháy mắt khô héo hết ------ nhưng bên trong không có gì cả.
Rõ ràng hắn thấy Hình Cách rơi xuống......
Chạy rồi?
Cự Cốt hủy hoại phân nửa diện tích cỏ hoang, vẫn không phát hiện dấu vết của Hình Cách, cười nhạo một tiếng, mỗi thế thôi đã chạy rồi.
Lúc này Hình Cách đang bị một tấm lưới lớn màu đen bọc lấy, bị gấu đen khiêng trên vai, chạy như điên vào sâu trong núi.
Hình Cách vừa đánh một trận với Cự Cốt, vốn đã bị thương.
Tấm lưới bọc lấy hắn lại là Ma Khí phẩm giai cực cao, có thể giam cầm sức mạnh của hắn, căn bản không thể thoát ra.
Bịch------
Hình Cách bị ném xuống đất, hắn ngẩng đầu lên thì thấy một con gấu đen ăn mặc kỳ lạ.
Trên mặt đeo mạng che mặt màu bạc quái dị, hai cánh tay đều mang vòng tay, giống loại Ma Khí nào đó...... Bên hông còn treo mấy cái túi Càn Khôn.
Hình Cách còn chưa nghiệm ra cấp bậc của gấu đen là gì, khóe mắt đã nhìn thẩy một vệt màu đỏ, hắn lập tức quay đầu qua nhìn.
Thiếu niên dung mạo thanh tuyệt, chậm rãi bước đến, hồng y như lửa nhẹ bay trong gió.
Trong nháy mắt đó, Hình Cách ngừng thở, nhìn chằm chằm người đang đi về phía mình, trong mắt đều là khiếp sợ, tại sao......
"Minh, Minh Trúc!"
Khóe môi Minh Trúc khẽ cong, "Đã lâu không gặp."
"Ngươi......Ngươi chết rồi mà?!" Sao hắn ta lại xuất hiện ở đây, hắn ta nên chết rồi, mãi mãi cũng không thể xuất hiện nữa.
Minh Trúc rũ mắt nhìn hắn, đáy mắt đều là sát ý lạnh băng, trên mặt lại nở nụ cười, "Tiếc thật, ta chưa chết hẳn."
"......"
Minh Trúc nhấc chân đá Hình Cách ngã lăn ra đất, mũi chân dẫm lên ngực hắn, "Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau, hay là ngươi dùng viên ma tâm này làm lễ gặp mặt được không?"
Giọng của thiếu niên ôn nhu, nhưng mỗi chữ đều như có độc.
Nỗi sợ hãi bò lên từ đáy mắt Hình Cách.
Hắn cảm giác được sát ý của Minh Trúc với mình.
Nếu hắn đang ở thời kỳ mạnh nhất, còn có thể liều một lần, còn có thể chạy trốn.
Nhưng bây giờ......
Hắn bị trói, cơ hội phản kháng cũng không có.
Không......
Hình Cách thấy thiếu niên ngồi xổm xuống, đưa tay ra khỏi tay áo, nhắm ngay vị trí trái tim hắn.
"Chuyện ngày trước, ta chỉ thuận theo bọn họ thôi, ta không cố ý!!" Hình Cách gào ra tiếng, "Minh Trúc, ta biết ngày xưa rất có lỗi với ngươi, nhưng lúc đó ta không tự nguyện, dù ta không đồng ý, bọn họ cũng sẽ ép buộc ta....."
Minh Trúc: "Nhưng sự thật là ngươi đã tham dự chuyện này, vĩnh viễn cũng không thể xóa đi. Yên tâm, ta sẽ đi tìm bọn họ, ai cũng không thể thoát."
"......"
Đầu óc Hình Cách nhanh chóng hoạt động, nghĩ lại mấy chuyện xảy ra gần đây.
"Là...... Là ngươi làm!!"
Lúc trước đánh nhau với Cự Cốt, hắn ta đã nói hắn ta không thức tỉnh huyết mạch của ma thần.
Lúc đó hắn còn tưởng là Cự Cốt muốn lừa hắn.
Nhưng những chuyện xảy ra gần đây thật sự quá kỳ lạ, làm sao mà chỗ nào cũng đánh nhau.
Minh Trúc chỉ cười một cái, không đáp lại lời kia của hắn, "Ngươi may mắn đó, tiểu gia hỏa muốn bắt ngươi để luyện thành con rối, nên ta sẽ giữ mạng lại cho ngươi."
......
......
Hoa Vụ đứng sau lưng gấu đen, nhìn về hướng Minh Trúc.
So với rút ma cốt, moi tim trông càng tàn nhẫn hơn.
Khung cảnh kinh khủng như vậy, nhưng hồng y thiếu niên kia, lại vẫn động lòng người như thế.
Hoa Vụ thấy lúc Minh Trúc nổi điên, đẹp thật sự......
Minh Trúc cần một trái tim để chế tạo con rối, hắn nhìn về phía gấu đen, gấu đen như cảm nhận được ác ý, gầm lên một tiếng.
Minh Trúc thu tầm mắt lại, sai Sơn Linh: "Đi tìm một con ma thú lại đây."
"Vâng."
Sơn Linh đi vào sâu trong núi, rất nhanh đã cầm trái tim của một con ma thú về.
Sau khi Minh Trúc luyện hóa trái tim đó, lại nhét vào cơ thể Hình Cách.
Làm xong mấy việc này, Minh Trúc lau khô tay, đứng dậy đi về phía Hoa Vụ.
Hoa Vụ còn trốn sau lưng gấu đen, chỉ lộ ra gương mặt xinh đẹp kia, giống như là đang sợ hắn.
Đầu ngón tay Minh Trúc khẽ run, một lúc sau, hắn vươn tay về phía cô.
Thiếu nữ do dự, đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn.
Minh Trúc cười khẽ: "Ta còn tưởng là ngươi sợ ta."
Hoa Vụ lắc đầu.
"Vậy sao ngươi lại trốn?"
"Kích thích quá......" Lớn lên đẹp, lại còn điên...... Hoa Vụ thấy bản thân mình lại thích hắn hơn rồi.
"???"
Hoa Vụ nhìn bên cạnh một cái, "Có phải ngươi cũng từng bị đối xử như vậy hay không?"
"Rút ma cốt, moi tim hả?"
"...... Ừ."
Minh Trúc cười rộ lên, kéo người về phía mình, hơi cúi người, nói bên tai nàng: "Ngươi đau lòng cho ta hả?"
Hoa Vụ im lặng, nghiêng đầu: "Có phải tất cả ma quân đều tham dự không?"
Minh Trúc: "Không phải."
Cho nên Hình Cách nói hắn bị ép, căn bản là đang nói dối.
Đột nhiên Hoa Vụ vỗ bả vai Minh Trúc, "Đừng buồn, đợi bọn họ đều thành con rối, bắt bọn họ bưng trà rót nước, làm trâu làm ngựa."
Minh Trúc: "......"