Thậm chí dưới sự nhắc nhở của chị Triệu, cô đã dành một ngày trong thư viện Long Môn trước khi nhận được một bộ sườn xám với mười hai mũi khâu cung đình.
Nhưng trong nháy mắt, Tần Vũ Phong đã có thể nhận ra.
Điều này cho thấy mắt nhìn và kinh nghiệm của Tần Vũ Phong vượt xa người thường.
Mà hiện tại, Tần Vũ Phong đã thể hiện được sự gan dạ hơn người, thậm chí còn bỏ xa Diệp Thanh Đình,
Cho dù Diệp Thanh Đình là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ ở Long Môn, e rằng còn cách Tần Vũ Phong một khoảng cách lớn.
Ý nghĩ này lại khiến trái tim Diệp Thanh Đình run lên. Lúc này, Triệu Hào ở dưới chân Tần Vũ Phong, đã sắp ngất đi.
Tần Vũ Phong lại đá Triệu Hào thêm một cái, giống như đang đối xử với một con chó sắp chết. Sau khi đá xong, Triệu Hào hét lên một tiếng đau đớn.
Mọi người ở Thiên Môn vô cùng sợ hãi.
"Trời ơi, chỉ với một chiêu này là có thể phân thắng bại rồi sao?”
"Không phải là anh ta đạp lên vùng đan điền của thiếu chủ chứ?"
"Không, không thể nào... "
Làm sao anh ta có thể đạp lên vùng đan điền của thiếu chủ chứ? Anh ta không sợ bị Thiên Môn trả thù sao?"
"Làm sao có thể chứ?"
"Không thể, nhất định là tôi đã nhìn nhầm rồi, làm sao anh ta có thể đụng vào vùng đó của thiếu chủ chứ.”
“Bây giờ chắc chắn thiếu chủ không thể tu luyện tiếp được nữa!”
“Vùng đan điền của thiếu chủ sẽ không bị phá hủy chứ?”
Sau khi bàn tán, tất cả mọi người có mặt đều không tin vào mắt mình.
Không thể nào.
Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người.
Ngay sau đó.
Triệu Hào đã hoàn toàn mệt mỏi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, mọi người đều bị dọa cho khiếp sợ.
Hết người này đến người khác suy đoán có phải tu vi của Triệu Hào đã bị Tần Vũ Phong phá hủy hay không.
Nhưng thật sự, họ cũng không dám nói rõ. Dù sao đây cũng là thiếu chủ của Thiên Mỗn.
Nếu như Tần Vũ Phong không phá hủy tu vi của Triệu Hào, thì khi người khác nghe được lời bọn họ nói, bọn họ sẽ phải chịu một tội lớn!