Chương 1642
Mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thực sự có rất nhiều thiên tài từ các phe phái khác nhau xuất hiện.
Về cơ bản thì trong một trăm người đứng trong bảng Thiên Kiêu thì cũng phải có tới sáu mươi người đến đây.
Có thể nói đây là một cuộc tụ họp của Thiên Kiêu.
Xem ra đại hội tỷ thí võ công do La Phù Sơn tổ chức không thể tránh khỏi cảnh long tranh hổ đấu.
Tất nhiên, ngoài vẻ sửng sốt đối với sự tụ tập của bảng Thiên Kiêu.
Vẫn còn một số người đặt ra một câu hỏi.
Trong Tam Sơn Ngũ Môn, ngoại trừ La Phù Sơn, các đệ tử của các môn phái khác đều đã có mặt đông đủ.
Tại sao chỉ còn thiếu mỗi La Phù Sơn?
Dĩ nhiên là cũng sẽ có người giải thích chuyện này.
"Hiện tại, chúng ta đang ở chân núi La Phù Sơn mà đại hội tỷ thí võ công là do La Phù Sơn tổ chức, vậy thì đệ tử La Phù Sơn còn cần phải xuất hiện ở bên ngoài sao?"
"Nói cũng đúng..."
"Tuy nhiên, tôi cũng đã có nghe nói về chuyện đệ tử mà La Phù Sơn phái đi cho đại hội tỷ thí võ công lần này rồi”
"Ô?"
"Haiz, cái người này, muốn nói thì nói, không muốn nói thì đừng nhắc tới, sao cứ ở đó mà úp úp mở mở thế?”
"Đúng vậy, mau nói đi!"
Người vừa mở miệng gần như đã trở thành đối tượng được mọi người vây quanh.
Người đàn ông vội vàng nói: "Ôi, vội vàng cái gì! Người đứng thứ tư trong bảng Thiên Kiêu, Đới Phong Kinh, sẽ tham gia đại hội tỷ thí võ công lần này.”
"Hả? Đới Phong Kinh? Vậy thì ghê gớm rồi".
“Đúng vậy, người đứng thứ ba thứ tư trong bảng Thiên Kiêu đều đến tham chiến”
Tần Vũ Phong nghe vậy nhưng sắc mặt của anh vẫn cứ bình thản và bình tĩnh như trước.
Giống như nhân vật đứng thứ ba thứ tư của bảng Thiên Kiêu vốn dĩ là không đáng để Tần Vũ Phong phải tỏ ra sợ hãi.
Chẳng bao lâu sau, ngoại trừ La Phù Sơn, tất cả các đệ tử của các môn phái tham dự đại hội tỷ thí võ công đều đã đến.
Mặc dù các đệ tử của La Phù Sơn mãi vẫn chưa xuất hiện, nhưng tất cả những chuyện này đều không còn quan trọng nữa.
Lúc này, có một ông già đang chậm rãi đi từ đỉnh núi xuống.
Ông già đứng vững trước mặt tất cả mọi người.
Hơi thở trên người ông ta cứ giống như biển cả, thâm trầm đến mức làm cho người ta khó nắm bắt, thực sự không thể nhìn ra thực lực của đối phương.
Ông già từ từ mở miệng trước mặt mọi người.
"Chào mọi người, tôi là tam trưởng lão của La Phù Sơn. Lần này, tôi sẽ phụ trách việc chủ trì đại hội tỷ thí võ công của La Phù Sơn. Lần này số lượng dự thi rất nhiều, cho nên chúng tôi cũng phải cảm ơn mọi người vì đã nể chút tình mọn của La Phù Sơn chúng tôi. Tuy nhiên, mặc dù tôi cảm thấy rất vui mừng khi thấy mọi người nguyện ý đến tham dự đại hội tỷ thí võ công do La Phù Sơn tổ chức. Nhưng để duy trì tính cạnh tranh cho đại hội này, chúng tôi còn có một ngưỡng cửa. Ngoài việc trải qua các cuộc so tài và loại bỏ thì người tham gia hoặc xem trận đấu trong đại hội tỷ thí võ công cũng cần trải qua một thử thách”
Còn có thử thách sao?
Khi nghe điều này, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên khó coi.
Đi xem trận đấu mà cũng phải trải qua thử thách.
Nói đùa gì vậy?
Nghe thì hay đấy, nhưng đó không phải là một sự xem thường đối với họ sao?
Còn không bằng nói rõ “Không phải con mèo con chó nào cũng có thể tiến vào cổng lớn của La Phù Sơn”.
Trong thời gian ngắn, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên khó coi.
Nhưng dù sao thì người tuyên bố quy tắc cũng là Tam trưởng lão của La Phù Sơn.
Vì vậy, không ai dám nói thêm bất cứ điều gì.
Chỉ có thể đè nén sự bất mãn trong đáy lòng và nhìn nhau.
Lúc này, Tam trưởng lão lại tiếp tục lên tiếng.
"Và thử thách là leo lên ngọn núi này."
Leo núi?
Sau khi nghe thấy hai từ này, tất cả mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.