Mục lục
Chiến thần cuồng phong (full) – Tần Vũ Phong – Lâm Yến Vân – Truyện tác giả: Hoa Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1640 

So đo cùng hai người như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì. Nhìn từ vi của đối phương một cái là lập tức biết mục đích tới đây lần này là để xem đại hội tỷ thí võ công và mở mang kiến thức. 

Bởi vậy, cho dù Thịnh Viên đã chủ động nói ra thân phận thì Tần Vũ Phong cũng không có ý định tự giới thiệu. 

Sắc mặt lạnh nhạt của Tần Vũ Phong lọt vào mắt Cố Khánh thì lại thành một chuyện khác. 

Cố Khánh thừa dịp Tần Vũ Phong không chú ý, cô ta len lén trợn tròn mắt, trong lòng thầm mắng đối phương là đồ giả tạo. 

Sư phụ của cô ta đã tự giới thiệu rồi, cho dù đối phương có lợi hại hơn sư phụ một chút thì cũng nên hiểu đạo lý kính già yêu trẻ chứ? 

Thật là một người vô lễ! 

Sau đó, các cao thủ của các thế lực của các môn phái lớn đều xuất hiện. 

Mộng Trạch Môn. 

Võ giả của Mộng Trạch Môn là một nhóm con gái đi cùng nhau, mỗi người mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt. 

Có lẽ bởi vì địa vị trong môn phái khác nhau, cho nên phong 

cách có đơn giản cũng có phức tạp. Nhưng mỗi người một vẻ, xinh đẹp giống như nàng tiên trong tranh, khuôn mặt dịu dàng, không hề có vẻ mặt kiêu ngạo. 

Cả đường đều cười cười nói nói với nhau, tạo thành một cảnh quan khá đẹp. 

Nhưng dù vậy thì cũng không có người nào dám đi tới bắt chuyện. 

Bọn họ là một trong Ngũ Môn, mặc dù công pháp tu luyện chính là công pháp hỗ trợ đồng đội, nhưng nếu dùng để tăng cường cho bản thân thì công lực chắc chắn cũng không phải là dạng chỉ để trưng cho đẹp. Cho dù không cần chiêu thức công kích, chỉ riêng công phu quyền cước là đã có thể làm cho người ta biết tay. 

Thiên Cơ Môn là một nhóm võ giả khoác áo choàng xám vây quanh một đứa trẻ như mặt trăng và các vì sao. Nghe nói, đó là thiếu chủ của bọn họ, bị mắc phải chứng người lùn cho nên từ trước đến nay vẫn luôn trong hình dạng của một đứa trẻ. 

Ngũ Hành Môn, các võ giả của môn phải có cách ăn mặc giống như một con chim công. Năm màu sắc được mặc trên người đại diện cho ngũ hành, trông khá bắt mắt. 

Các võ giả của Phục Ma Môn gần giống như hòa thượng. 

Trên đầu mỗi đệ tử đều có sáu vết sẹo bị đốt thành một màu xám xanh. Chỉ là nếu nhìn qua thì nhất định sẽ cảm thấy không dễ tính như hòa thượng bình thường. 

Mỗi người trong bọn họ đều có sắc mặt hung hãn, mang theo áo giáp bảo vệ vai và chân, nửa người trên lại để lộ ra đủ loại hình 

xăm kín ngực. Ngoài ra bọn họ còn có cơ bắp vô cùng cường tráng. 

Quách Thành lén lút lẩm bẩm bên tai Tần Vũ Phong: "Mấy người này nhìn không giống hòa thượng chút nào, cảm giác như 

mấy phạm nhân trốn trại vậy. Tôi thật muốn bắt bọn họ về tổng cục an ninh Đế Đô”. 

Tần Vũ Phong: "Nếu tôi nhớ không lầm, cậu là tướng sĩ ở doanh trại Thần Sách, chứ không phải người phụ trách an ninh của Đế Đô, phải không?” 

Quách Thành: "..” 

“Vèo!” 

Đúng lúc này, một tiếng như xé rách không trung đột nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu của mọi người. Tần Vũ Phong cũng không nhịn được mà nhìn qua theo bản năng. 

Một người đàn ông mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, chân đạp trên kiếm, chiếc áo choàng đong đưa theo tiếng gió. Cả người toát lên vẻ phóng khoáng của tiên tử, thanh kiếm dưới chân được chiếu sáng rực rỡ. 

Anh ta có vẻ mặt hờ hững, mặt mày lạnh lùng, cứ như thể trên thế giới này không có việc gì xứng đáng để anh ta dừng lại hay dừng chân. 

Vẻ lạnh lùng với góc áo bay bay giống như một vị thần tiên đang truy bắt người. 

“Thiên Vũ Sơn, đây là người của Thiên Vũ Sơn” 

“Ngự Kiếm Thuật của Thiên Vũ Sơn” 

"Trời ơi, đời này của tôi vậy mà lại có thể tận mắt nhìn thấy Ngự Kiếm Thuật của Thiên Vũ Sơn.” 

"Ngự Kiếm Thuật? Ngự Kiếm Thuật của Thiên Vũ Sơn thì sao? Sau khi người tu kiếm đạt được bản mệnh của kiếm và tu luyện đến trình độ nhất định thì có thể bay cùng kiếm à?" 

"Ôi, thật không hiểu là nói bậy bạ gì nữa? Ngự Kiếm Thuật của Thiên Vũ Sơn cũng có thể giống với Ngự Kiếm Thuật ở bên ngoài 

sao?" 

"Đúng rồi! Ngự Kiếm Thuật ở bên ngoài chỉ có thể dựa vào sự lĩnh ngộ của chính mình mới có thể sử dụng được, còn chưa chắc đã ổn định" 

“Ngự Kiếm Thuật của Thiên Vũ Sơn là một môn riêng. Sau khi tu vi đạt tới cảnh giới Tông Sư thì mới có thể bay cùng kiếm. Hơn nữa so với ở bên ngoài tự mình lĩnh ngộ, còn có lực công kích nhất định, nội kình bị hao phí cũng ít hơn”. 

"Khoan khoan, thanh niên trên kiếm đã đạt đến cảnh Tông Sư rồi sao?" 

“Cũng không hẳn, người trên kiếm này là sư huynh Tùy Tịch của Thiên Vũ Sơn”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK