Trận chiến giữa Diệp Thanh Đình và Chu Du vẫn còn tiếp tục ở đó.
Diệp Thanh Đình dường như vẫn đang nằm ưu thế, quả thực đúng là như vậy.
Cái roi trong tay Diệp thanh Đình vung vẩy, vẫn liên tục quất về hướng Chu Du.
Dường như Chu Du không thể chống đỡ được nữa, sau khi phải chịu nhiều đòn bằng roi da, quần áo trên người Chu Du cũng bị Diệp Thanh Đình đánh cho rách vài chỗ.
Nhưng dù vậy, vẻ mặt của Chu Du vẫn rất bình tĩnh, không hề luống cuống như Định Kiệt.
Nguyên nhân khiến Định Kiệt thua trận đó là do đầu trận anh ta không chú ý, không tập trung vào trận chiến, thậm chí coi cuộc đấu này như sân chơi của anh ta.
Tuy Triệu Hào có nói, không muốn làm Diệp Thanh Đình bị thương, nhưng ai nghe cũng biết câu nói này không có chút tin cậy nào.
Bọn họ đang đánh nhau là vì cái gì chứ? Khôi tinh túc đấu, sinh tử lôi đài! Địch Kiệt cứ như vậy mà đi lên, anh ta đúng là một kẻ ngu si.
Hậu quả của việc này là khi Diệp Thanh Đình chiến đấu nghiêm túc, đối thủ sẽ lập tức hoảng sợ, thậm chí không biết mình nên làm gì, không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng mà, trong một trận chiến, hoảng sợ chính là điều cấm kỵ.
Đánh giá thấp kẻ thù dẫn đến hoảng sợ, hoảng sợ trực tiếp dẫn đến thất bại.
Lần này, Chu Du biết được tầm quan trọng của trận chiến, lại không đánh giá thấp đối phương, cũng không hoảng sợ.
Cho dù bây giờ đang rơi vào thế bất lợi, nhưng anh ta vẫn rất uy nghiêm.
Không hề có dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn hay hoảng sợ.
Tần Vũ Phong khẽ nhíu mày. Trạng thái bây giờ của Chu Du chính là trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Nhưng may mắn thay!