Sau đó Diệp Kính Dương lại thay đổi sắc mặt, tràn đầy ý xấu mà nói:
“Nhưng nếu như anh thua rồi! Thì phải cút về nhà họ Diệp ở Thạch Trì, đừng có mà đến Long Môn nữa.”
Tần Vũ Phong vẫn rất bình tĩnh.
Giống như mấy lời mà Diệp Kính Dương nói không phải nói về anh.
Sau khi Tần Vũ Phong nghe xong thì chỉ thản nhiên mà gật đầu: “Cũng được, rất công bằng, đến đi.” Toàn bộ mọi người đều ngây ngẩn.
Đây là chuyện gì vậy?
Tần Vũ Phong này chọn một con ngựa già, rõ ràng thua chắc rồi mà?
Sao còn dám đồng ý với điều kiện này của Diệp Kính Dương chứ?
Chẳng lẽ là anh ta không muốn ở lại Long Môn nữa sao?
Hay là vì lý do gì khác?
Nhất thời mọi người trở nên bối rối.
Ngay cả Diệp Thanh Đình cũng không thể hiểu được.
Diệp Thanh Đình cắn nhẹ môi mình, không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ lại kỹ càng.
Chẳng lẽ Chẳng lẽ Tần Vũ Phong này vốn không muốn đến Long Môn sao?
Người khác không biết nhưng Diệp Thanh Đình lại biết. Vốn dĩ từ đầu Tần Vũ Phong đến Long Môn vốn là đến để xử lý công chuyện.
Nhưng giờ nhìn vào thái độ của Tần Vũ Phong, anh ta còn chấp nhận cược một cách vô lý như vậy với Diệp Kính Dương.
Ngay cả cô ta cũng cảm thấy điều kiện này rất là quá đáng.
Nhưng Tần Vũ Phong không hề có thái độ nào chống cự lại.
Đây là
Tần Vũ Phong không hề muốn để Mĩ để xử lý công chuyện, hay là bởi vì Tần Vũ Phong chọn một con ngựa già là vì anh ta có lòng tin sẽ đánh thắng được Diệp Kính Dương.
Anh ta đang nghiêm túc sao?
Diệp Thanh Đình tràn đầy nghi ngờ mà nhìn chằm chằm Tần Vũ Phong.
Nhưng vẻ mặt của Tần Vũ Phong vẫn bình tĩnh như cũ, không hề vui vẻ khi được về Đại Hạ, cũng không hề kiêu ngạo khi nằm chắc phần thắng mà chỉ bình tĩnh đứng đó.
Diệp Thanh Đình lắc đầu thở dài một hơi.
Mà lúc này Tần Vũ Phong đang nhìn con ngựa già kia, đột nhiên nhớ lại ánh mắt của Tia Chớp năm xưa.
Sắp chết rồi nhưng vẫn không dám nghỉ ngơi.