Diệp Thanh Đình cắn chặt hàm răng, vốn định quay đầu lại chạy tới bảo vệ Tần Vũ Phong.
Nào biết rằng Tần Vũ Phong đã chuẩn bị sẵn, bay thật nhanh nhảy lên một cái xa tận mấy chục mét ở bên ngoài, hơn chục người của Thiên Môn ở bên trong đã chuẩn bị đuổi theo.
Tần Vũ Phong chạy ra xa như vậy là bởi vì anh lo lắng khi bản thân anh xuống tay không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến Diệp Thanh Đình.
Bởi vì nhóm người này dù là một người Tần Vũ Phong cũng không có ý để họ còn sống tiếp.
Tần Vũ Phong ở trong đám người chạy nhanh ra, bước chân anh giống như bóng một ma vậy, vốn dĩ không thể nào nhìn thấy thân ảnh của anh.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, hơn chục người của Thiên Môn chỉ biết hai mặt nhìn nhau.
Người đâu rồi?
Chạy tới chỗ này, xong rồi người đâu rồi?
Vì sao lại không nhìn thấy nữa rồi?
Đúng lúc này, tiếng một người hô lên kinh ngạc, chỉ vào đằng sau lưng của một người đồng môn đứng đối diện:
"Anh ta anh ta anh ta.."
Lời còn chưa kịp nói xong thì bùm một tiếng.
Cái người đứng trong số hơn chục người của Thiên Môn kia đã ngã xuống trên mặt đất.
Dù vậy nhưng người đó vẫn không đứng dậy nữa.
Cổ người đó bị bẻ cong một góc khó có thể nào tin được... rõ ràng là bị một người nào đó vặn đứt. Dù sao đó là bị người ta chặt đứt rồi, muốn cứu chữa cũng khó.
Nhưng mà, động tác của Tần Vũ Phong vẫn còn tiếp tục.
Cái bóng người giống như ma không ngừng lướt ngang, quanh quẩn bên trong đám người của Thiên Môn.
Kế tiếp, một vài tiếng hô kinh ngạc liên tiếp vang lên, lại có thêm một vài người ngã xuống giống như phía trước.
Cũng may bên trong đám người của Thiên Môn lúc đó cò một vài người cũng có vài phần ăn ý với nhau, bọn họ nhanh chóng lưng tựa lưng, đứng sát lại gần nhau, tạo thành một bức tường người kín không một kẽ hở.
Dựa vào lẽ thông thường thì Tần Vũ Phong không thể đi vào trong đó, anh chỉ có thể đứng ở bên ngoài vòng vây đó thôi.
Tần Vũ Phong nhíu mày: "Cuối cùng cũng lấy lại tinh thần rồi sao?"
Tần Vũ Phong cười nhạo bọn chúng một tiếng, một nửa người trong số họ đã ngã xuống. Xong lúc này mới nhớ đến chuyện phải đứng cùng một chỗ, lúc trước trong đầu đều nghĩ cái gì vậy?
Mà giờ phút này, Diệp Thanh Đình đứng ở phía bên kia nhìn thấy cảnh tượng đó sắp trợn mắt há mồm ra tới nơi.