Tuy rằng hiện tại Diệp Thanh Đình toàn thân bị thương, thật sự là khiến cho người ta đau lòng...
Nhưng một thanh niên trưởng thành, khóc như thế này, thật sự không cần thiết.
Tần Vũ Phong thở dài, thuận tay ném khăn giấy dính đầy nước mắt nước mũi của Diệp Kính Dương xuống đất. Diệp Kính Dương tiếp tục khóc thút thít.
Không lâu sau, Diệp Kính Dương lặng lẽ liếc mắt nhìn Tần Vũ Phong một cái.
"Anh tại sao...hức...lại không giúp tôi lau...
Tần Vũ Phong khó chịu nhìn Diệp Kính Dương:
“Cậu muốn lau vào tay tôi sao?”
Diệp Kính Dương trừng mắt nhìn Tần Vũ Phong, quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh Đình trên võ đài, nhất thời cảm thấy đau lòng vô cùng, cũng không để ý đến Tần Vũ Phong đang khó chịu với mình, nước mắt rơi xuống không ngừng.
Tần Vũ Phong thở dài.
Thật người đau lòng đâu chỉ có một mình Diệp Kính Dương.
Nhưng trong lòng Tần Vũ Phong, nhiều hơn sự đau khổ thì đó là sự kính nể đối với Diệp Thanh Đình.
Tần Vũ Phong thật sự không ngờ, Diệp Thanh Đình thân là một người con gái, lại có thể chịu đựng được đến mức này.
Liên chiến tám trận, thắng cả tám trận.
Đây là điều mà bao nhiêu người đàn ông không thể làm được.