Thủ pháp kia quả thật là vô cùng kỳ lạ. Chỉ với một cú đấm vào không trung liền làm cho cánh tay máy móc của đối thủ bị bóp nát.
Loại thủ pháp này không thể không làm người khác kinh ngạc được. Tất cả đều bởi vì sự việc lúc trước phát sinh nên lúc này dù cho Tần Vũ Phong hay Diệp Thanh Đình đi đến nơi nào đều nhận được rất nhiều ánh mắt tò mò, kinh ngạc, thậm chí là ghen tị.
Tần Vũ Phong vốn thường xuyên ngao du giang hồ, anh đã quen với những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người từ lâu, cho nên lúc này nhìn những ánh mắt này không làm anh thấy lạ cho lắm.
Hơn nữa Diệp Thanh Đình cũng là cô cả của Long Môn, người đứng đầu thế hệ đầu tiên của người trẻ Long Môn, từ lâu cô ta cũng đã quen với việc bị nhìn chăm chú như thế.
Mặc dù ngày từ đầu Diệp Thanh Đình lo lắng rằng sẽ gây phiền phức cho Tần Vũ Phong.
Nhưng không lâu sau đó, Diệp Thanh Đình nhìn thấy phản ứng của Tần Vũ Phong, cô ta liền bình tĩnh lại, cô ta biết Tần Vũ Phong sẽ không vì bị nhìn chăm chú mà bối rối đâu.
Lúc này, Diệp Thanh Đình mới thở dài một hơi. Hai người tiếp tục đi trên Chinatown, chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống, ánh đèn rực rỡ của con phố sáng lên.
Hai người đi dạo rất vui vẻ, còn dự định sẽ ở lại trang viên Long Môn.
Sau khi lên xe Diệp Thanh Đình còn chưa hết vui vẻ, cô ta ngồi trong xe trò chuyện líu lo cùng Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong vừa nghe vừa nghiêm túc trả lời cô ta.
Chiếc ô tô chạy êm và nhẹ. “Tần Vũ Phong, ngày mai em đưa anh đi dạo con đường thứ ba của Chinatown được không? Nơi ấy rất phồn hoa, là trung tâm của nước Mễ, rất thú vị, chỉ có điều lại mang đậm bản sắc của nước Mễ
Tần Vũ Phong gật đầu cười: “Được, anh có thể đi.”
Diệp Thanh Đình vui vẻ hô lên một tiếng, cô ta còn định nói tiếp chuyện gì đó thì con người Tần Vũ Phong đột nhiên co rút lại, không biết anh đã nhìn thấy thứ gì.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong lập tức che đầu Diệp
Thanh Đình xuống dưới lồng ngực mình.
Diệp Thanh Đình không kịp phản ứng, cô ta chỉ cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể Tần Vũ Phong, những chi tiết thêu thùa trên ngực áo anh, còn tim mình thì đập loạn xạ.
“Làm sao vậy. “Có kẻ thù công kích!”
Tần Vũ Phong cau mày, câu nói của Diệp Thanh Đình vừa thốt ra liền bị anh ngắt lời. Kẻ thù tấn công?
Con ngươi Diệp Thanh Đình đột nhiên co lại: “Tài xế mau dừng xe!” Tài xế của Long Môn lập tức giẫm phanh xe.
Diệp Thanh Đình thở ra một hơi, lộ ra vẻ căng thẳng: “Tần Vũ Phong, anh chắc chắn là có địch tấn công chúng ta không?”