Lúc nhỏ anh ta cầm bảng điểm C, bĩu môi hỏi chị làm bài thi toàn được A+: “Chị, một đứa con gái như chị nỗ lực như vậy làm gì, còn ưu tú hơn em nhiều như vậy!”
“Đứa trẻ ngốc, em không cố gắng, chị chỉ có thể cố gắng hơn chút để bảo vệ em.
Diệp Kinh Dương cuối cùng cũng hiểu rồi. Bao nhiêu năm nay, chị vì bảo vệ anh ta, để anh ta có thể trưởng thành dưới đôi cánh của chị ấy, rốt cuộc đã khó khăn đến nhường nào.
Anh ta biết chuyện trước đây, nhưng không biết trong đó rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn. Hôm nay cuối cùng cũng hiểu rồi.
Trong Long Môn, địa vị của phụ nữ vốn dĩ rất kém. Cho nên Diệp Thanh Đình đề có được địa vị và thành tích như ngày hôm nay, cô ta đã phải bỏ ra nỗ lực và nghị lực gấp trăm triệu lần người bình thường. Cho đến khi loại phân biệt đối xử này cuối cùng dần dần biến mất và trở nên vô hình....
Anh ta đã quen với sự bảo vệ của chị gái, từ lâu đã coi đó là điều đương nhiên, lại chưa từng hỏi một câu, chị chống chọi trong bao nhiêu năm nay có mệt hay không.
Anh ta đã cao hơn chị rồi, nhưng vẫn suy nghĩ không thỏa đáng như vậy, ít nhất cũng không thể không hiểu chuyện như vậy.
Nhưng... “Chị”
Giọng Diệp Kính Dương đau khổ:
“Em cũng là muốn tốt cho chị, nhưng Tần Vũ Phong của nhà họ Diệp ở Thạch Trì kia, chị dựa vào cái gì...
“Dựa vào anh ấy không phải người bình thường” Diệp Thanh Đình đột nhiên có chút mệt mỏi.
Cô ta không biết em trai mình nghĩ cái gì, chỉ biết bản thân sau khi tận tình khuyên bảo, em trai vẫn bụng dạ hẹp hòi so đo chuyện của Tần Vũ Phong.
Trong lòng Diệp Thanh Đình vô cùng mệt mỏi, không muốn nói gì thêm với Diệp Kính Dương nữa, chỉ cố kéo bước chân nặng nề rời khỏi phòng Diệp Kinh Dương.
Một đêm này, Diệp Thanh Đình mãi vẫn không ngủ được.
Nhưng khi tỉnh dậy vào sáng ngày thứ hai, Diệp Thanh Đình vẫn có trạng thái tinh thần phấn khởi như cũ, chào đón một Long Môn mới.
Tần Vũ Phong đã dậy rồi, dưới sự sắp xếp của người giúp việc xuống nhà ăn tầng một ăn sáng. Nhìn thấy Diệp Thanh Đình đã rửa mặt chải đầu xong đang xuống tầng, Tần Vũ Phong nhẹ gật đầu với Diệp Thanh Đình:
“Em họ.”
Diệp Thanh Đình trang điểm nhẹ, che đi sắc mặt tiều tụy do cả đêm không ngủ của mình, cũng nhìn Tần Vũ Phong cười: “Anh họ, chào buổi sáng.
Hai người không ai nói với nhau lời nào, ăn xong bữa sáng, Diệp Thanh Đình dùng khăn giấy lau miệng, mở miệng nói.