Vốn dĩ Ma Quân Cửu U còn hy vọng, những lời bàn tán của đám đông, ít nhất có thể dao động ý chí chiến đấu của Tu Dao đứng ở phía đối diện.
Như vậy thì phần thắng của ông ta sẽ càng lớn hơn.
Không phải Ma Quân Cửu U vẫn chưa khai chiến, cảm thấy bản thân đã không phải là đối thủ của Tu La.
Mà là Ma Quân Cửu U đối với người có sức nặng này. Trong lúc chiến đấu, sử dụng năm mươi phần trăm sức lực, cũng rất mất mặt.
Hiện tại không phải Ma Quân Cửu U đang hoài nghi bản thân có phần thắng hay không, điều ông ta hoài nghi chính là...
Chính là khi chiến đấu với Tu La ở trước mặt, có cần dùng hết sức lực để ứng phó hay không?
Mặc dù Ma Quân Cửu U cũng không cảm thấy bản thân sẽ thất bại.
Nhưng đường đường là quân chủ Ma Môn lại dùng toàn lực để ứng phó với một thằng nhãi ranh mới ra đời, sợ rằng sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ.
Rất có khả năng, đến lúc đó địa vị của bản thân cũng không vững.
Ông ta dùng toàn lực để ngưng chiến với một thằng nhãi ranh, khi đó người khác sẽ không đem toàn bộ công lao gán cho thực lực đối phương hùng mạnh.
Mà sẽ hoài nghi thực lực của Ma Quân Cửu U đã suy giảm, nghi ngờ Ma Quân Cửu U có phải đã không còn tư cách ngồi ở vị trí này nữa hay không.
Đến lúc đó, Ma Quân Cửu U phải đối mặt với rất nhiều sự khiêu chiến của đối thủ.
Ma Quân Cửu U không muốn nhìn thấy hậu quả như vậy xảy ra,
Dù sao, vì để ngồi lên được vị trí này, ông ta đã phải trả giá rất nhiều, cái giá quá lớn.
Ma Quân Cửu U tuyệt đối không muốn mọi công sức sẽ đổ xuống sông biển. Điều quan trọng nhất là. Ông ta chỉ thiếu một bước nữa thôi, sẽ trở thành thống lĩnh Ma Môn. Tuyệt đối không thể vì thằng nhóc này, dễ dàng bị phá hủy như vậy.
Nghĩ đến đây, Ma Quân Cửu U không để lại dấu vết, nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí, nhìn thẳng Tu La ở trước mặt.
“Sao thế, không dám xông lên sao?
Tần Vũ Phong đang trong trạng thái vuốt ve thanh kiếm, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn Ma Quân Cửu U.
“Tôi? Sợ?”.
Tần Vũ Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Thật ngại quá, cả đời này, Tu La tôi chưa từng sợ chuyện gì?”
Thật sự không có sao?
Không, có đấy.
Tần Vũ Phong lúc nhỏ đã từng lo lắng bố ruột bỏ rơi hai mẹ con bọn họ. Nhưng Tần Vũ Phong khi đó, chỉ biết cầu nguyện.
Tần Vũ Phong trưởng thành, sợ mẹ ruột vĩnh viễn rời xa mình. Tần Vũ Phong khi đó, bất lực.
Tần Vũ Phong hiện tại, sợ Lâm Kiều Như rời khỏi bên cạnh anh, sợ hai người bọn họ, thiên nhân vĩnh cách.
Nhưng trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại. Tần Vũ Phong của trước đây là một đứa trẻ trói gà không chặt.
Tần Vũ Phong của hiện tại đã có thể giơ cao thanh kiếm của anh, bảo vệ người mình yêu thương, bảo vệ người mình trân quý.
Chữ sợ này, đã không còn không từ điển của anh nữa rồi!
Anh đã không còn là đứa trẻ mỗi khi sợ hãi sẽ cầu nguyện với bầu trời đêm nữa.
Lần này, anh đã có lực lượng của bản thân. Cầu xin người khác giúp đỡ không bằng dựa vào bản thân mình. Sợ hãi.
Không bằng khai chiến!