Thế nhưng không còn cách nào khác cả.
Bây giờ, Lâm Ngọc đã bước lên sàn đấu.
Dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay sẽ phải có một trận chiến giữa Diệp Thanh Đình và Lâm Ngọc.
Diệp Thanh Đình hít một hơi thật sâu, bày ra một tư thế dốc toàn lực, nhìn về phía Lâm Ngọc.
Phong thái của Lâm Ngọc không hề vội vàng, cũng không quá chậm cháp. Nhìn anh ta không có vẻ gì là căng thẳng do đấu với Diệp Thanh Đình – người đã chiến thắng bốn trận liên tiếp.
Anh ta rất chậm chãi, gọn gàng nắm chắc lấy nắm đấm của Diệp Thanh Đình.
"Cô Diệp, đắc tội rồi."
Diệp Thanh Đình mím chặt môi, không nói lời nào, chỉ lắc lắc cây roi dài trong tay, ra hiệu cho Lâm Ngọc có thể bắt đầu chiến đấu rồi.
Với tình hình hiện tại, Diệp Thanh Đình cảm thấy nói thêm một câu cũng phí sức.
Thành thật mà nói, Diệp Thanh Đình đã cố gắng hết sức để giữ lại thể lực và nội lực của mình trước khi trận chiến bắt đầu.
Không phải vì bất cứ điều gì khác.
Đó là bởi vì sợ hãi thực lực của Lâm Ngọc.
Diệp Thanh Đình không nói thực lực của người này đáng sợ như thế nào.
Điều quan trọng nhất là số lượng các lần tấn công của người này là không thể đoán trước.
Nếu chỉ đơn thuần dùng năng lực thường mà đấu, e rằng khó mà thắng được.
Phải sử dụng nội lực.
Diệp Thanh Đình không khỏi có chút mừng thầm. Tình trạng của bản thân cô ta tồi tệ hơn nhiều so với những gì cô ta tưởng tượng.
May mắn thay, bây giờ cô ta đấu với Lâm Ngọc. công.
Cô ta vẫn còn thừa năng lượng để phòng thủ và tấn
Nếu đấu với Lâm Ngọc muộn hơn chút nữa, e rằng bản thân cô ta sẽ không có một chút cơ hội chiến thắng nào.
Nếu không có sự duy trì của nội lực, Diệp Thanh Đình hoàn toàn không có tự tin chiến đấu với Lâm Ngọc.
Hơn nữa, Diệp Thanh Đình tự hào về số lượng các lần tấn công, đó là dựa vào sức mạnh mà giành lấy chiến thắng.
Nhưng đối mặt với Lâm Ngọc, một người không hề gần gũi trong tấn công tầm xa, cô ta hoàn toàn không có chút lợi thế nào.
Diệp Thanh Đình hít vào một hơi sâu.