Thân hình gầy yếu như Diệp Thanh Đình lại bộc phát ra một sức mạnh to lớn như vậy!
Ngay sau đó.
Cơ thể Trần Vạn Lực bị roi trói vung lên, ném ra ngoài, đột nhiên đập về phía Triệu Hào!
Bùm!
Chiếc ghế thái sư mà Triệu Hào lúc trước ngồi lên, trong nháy mắt đã bị đập thành mấy tấm gỗ!
Tần Vũ Phong nhịn không được hít sâu một hơi! Triệu Hào cũng trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng
Trần Vạn Lực đang lao tới, nhanh chóng né sang một bên! Lúc này mới tránh khỏi việc bản thân bị thương!
Triệu Hào tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Thanh Đình, khóe miệng giật giật hai cái.
Được lắm, không thể xem thường người phụ nữ này mà!
Lại dám hạ sát thủ với anh ta!
Chờ đến khi anh ta đánh bại người phụ nữ này, tuyệt đối....
Tuyệt đối phải khiến cho Diệp Thanh Đình sáng mắt ra! Đến lúc đó, anh ta muốn thấy hình ảnh Diệp Thanh Đình trong trang phục của con gái!
Khóe mắt Triệu Hào giật lên hai cái, trong mắt phảng phất như có ngọn lửa giận, bùng cháy mạnh mẽ. Trần Vạn Lực bị người ta đánh thành bộ dường như vậy!
Diệp Thanh Đình lại có thể dùng Trần Vạn Lực làm vũ khí, cứ như vậy tùy tiện công kích anh ta...
Mặt mũi thiếu chủ của anh ta, phải đặt ở đâu?
Diệp Thanh Đình thật sự đang muốn chết! Triệu Hào tức giận muốn phát điên.
Hận không thể ngay lập tức, tự mình lên võ đài, quyết đấu với Diệp Thanh Đình.
Nhưng ai đó đã ngăn anh ta lại.
"Thiếu chủ!"
Mở miệng ra nói chính là người cuối cùng trong Bát Tướng Thiên Môn. Trong Bát Tướng Thiên Môn, anh ta là một người trung
Thạch Vũ. thành và tận tâm nhất đối tông chủ và thiếu chủ. Giờ phút này nghe được giọng nói của Thạch Vũ, Triệu Hào cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“May mắn mà còn có cậu. Giọng nói của Triệu Hào trầm xuống, dường như đang có ý định gì đó xấu xa:
"Đi đi, mau giết chết Diệp Thanh Đình!”
"Rõ. Thạch Vũ chắp tay hướng về phía Triệu Hào: "Tôi lập tức đi giết con nhỏ đó”
Khóe miệng Triệu Hào giật giật hai cái, thay đổi chủ ý.