Mục lục
Chiến thần cuồng phong (full) – Tần Vũ Phong – Lâm Yến Vân – Truyện tác giả: Hoa Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng không phải cái gì qua khác thường, tia chớp không biết từ nơi nào đã dẫn một nhóm ngựa hoang tới, đường đi dọc hai bên bụi mù mịt, dẫn một nhóm lớn ngựa hoang, dọc theo đường đi bụi đất tung bay, chạy thẳng về hướng Tần Vũ Phong.

 

Tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối trước trận chiến này, nhưng rất nhanh sau đó có bảy con ngựa hoang đã lựa chọn tướng sĩ rồi đứng bên cạnh bọn họ.

 

Dường như là không còn do dự gì nữa, tất cả mọi người cùng phóng lên ngựa.

 

Bọn họ không thể đối phó kịp thời với cái tình thế này, thậm chí ám khí đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với bầy ngựa đều đã bị dùng hết.

 

Ngựa hoang không màng đến số lượng, không sợ chết, dẫn các tướng sĩ xông tới đánh thẳng vào trong đám quân địch, giúp cho đám người Tần Vũ Phong bọn họ xoay chuyển tình thể và giành được thắng lợi. Có lẽ những con ngựa hoang đã phát hiện ra cảm giác rong ruổi ở trên chiến trường sảng khoái hơn là tự do tự tại rong ruổi mà không có mục đích gì, sau khi trận chiến đó kết thúc thì không có một con ngựa hoang nào rời đi.

 

Tất cả đều ở lại bên trong doanh trại.

 

Từ đó về sau, biên giới phía Bắc đã xuất hiện thêm một đội kỵ binh mãnh liệt nhanh chóng và vô cùng dũng cảm.

 

Chẳng qua là sau đó, Tia Chớp đã chết khi chiến đấu ở trên chiến trường.

 

Tần Vũ Phong nhìn Truy Phong ở trước mắt, mặc dù như thế nào thì cũng cảm thấy có điểm khác biệt rất lớn đối với Tia Chớp, nhưng vẫn khiến cho Tần Vũ Phong không nhịn được cảm thấy xúc động ở trong lòng.

 

Tần Vũ Phong thở dài rồi nói: "Đúng thật là một con ngựa tốt." Diệp Thanh Đình không chú ý tới vẻ buồn bã của Tần Vũ Phong, vẫn ở chỗ cũ vô cùng thích thú trêu chọc Truy

 

Phong. Nhưng mà ngay vào lúc này lại có một tiếng hừ lạnh không êm ái chút nào xen vào “Thật sự có thể giả bộ có cái dáng vẻ biết rất rõ về ngựa đó." “Tôi cũng không biết cuộc đời này anh đã từng sở vào con ngựa hay chưa nữa."

 

Trong âm thanh của Diệp Kinh Dương tràn ngập sự khinh thường.

 

Cũng không trách Diệp Kinh Dương được, lúc trước ở dòng trưởng có rất nhiều đứa trẻ nhà giàu đã tự chơi bời làm hư bản thân, cũng không biết dòng trưởng nghĩ như thế nào mà lại đưa vào Long Môn. Khi đến Mĩ lại tiếp tục ngu ngốc xa xỉ không có chừng mực, bản lĩnh cũng không có, dáng vẻ phú quý của một công tử cũng chỉ có mười phần trăm, luôn nghĩ mình là người của dòng trưởng thì Long Môn nhất định cũng sẽ phải nuôi.

 

Diệp Kính Dương không thể nào nhìn nổi, trừng trị tất cả các cậu ẩm nhà giàu đó một phen, cuối cùng cũng khóc sướt mướt quay về trong nước.

 

Diệp Kính Dương cảm thấy dòng trưởng với cái vị trí cậu chủ gì đó cũng chẳng có gì khác nhau.

Ở nơi đó cố gắng ra vẻ, dự đoán thắng thua về ngựa cũng có thể được, còn đua ngựa thì anh ta biết cái gì? 

 

Gương mặt Diệp Kính Dương đầy vẻ khinh thường.

 

Tần Vũ Phong rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Diệp Kính Dương: “Hử? Cậu biết sao?”

 

Diệp Kính Dương hừ lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ ngạo nghễ: “Có biết hay không thì cũng không dám nói, nhưng ít nhất so với anh thì tôi mạnh hơn nhiều!” “ít nhất tôi cũng biết đua ngựa một cách chân chính, anh biết không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK