Người đàn ông mặc một chiếc áo choàng ngắn phong cách Đại Hạ, lót màu xanh nhạt, phía trên là dùng kim tuyến để thêu lên cửu trảo văn long.
Phải biết rằng ở Đại Hạ, đây chính là hoa văn của người ngồi trên ngai vàng, không một người dân nào có thể tự tiện mặc loại áo thêu hoa văn này cả.
Cho dù là ở các địa phương của nước Mễ, mọi người có thể tùy ý thêu bát trảo, thất trảo, Tỳ Hưu nhưng... Không có người nào dám tùy tiện thêu cửu trảo văn long.
Thế nhưng người ở trước mắt bọn họ bây giờ, chiếc áo choàng cửu trảo văn long này đang được người Mễ này mặc trên người.
Tần Vũ Phong híp mắt lại.
“Triệu Long.”
Diệp Thanh Đình nghiến răng, sắc mặt khó chịu:
“Tại sao lại là ông, ông có ý gì hả?”
Tần Vũ Phong đứng ở một bên, nhất thời không hiểu được.
Trước mặt rõ ràng là một người nước Mễ.
Tóc vàng mắt xanh, vừa nhìn đã biết không phải là người Đại Hạ. Diệp Thanh Đình lại gọi người đó là Triệu Long, là một tên đúng chuẩn tên của Đại Hạ, quan trọng nhất chính là trên người người kia đang mặc trên người một bộ quần áo kiểu Đại Hạ đúng nghĩa, sao lại có cảm giác vô lý đến vậy.
“Rốt cục là lại lịch của người nước Mễ này là như thế nào?”
Nhưng cũng không cần Tần Vũ Phong hoang mang quá lâu, rất nhanh người nước Mễ đứng đối diện đã chậm rãi mở miệng.
“Cô cả Diệp, cô đã làm bị thương hai người trong Thiên Môn của tôi, làm hại bọn họ bị bắt lại, cô định giải quyết chuyện này như thế nào?”
“Tôi không cần dự định gì hết!”
Lông mày Diệp Thanh Đình cau lại, dáng vẻ muốn so đo với đối phương ngay tại chỗ.
“Ông còn không biết xấu hổ mà nói nữa sao? Người của ông đã làm trái pháp luật, làm loạn kỷ cương, còn tới địa bàn của Long Môn chúng tôi đánh nhau với người của bộ an ninh. Nếu tôi không ra tay, khu Chinatown có phải sẽ bị san bằng hay không? E rằng là do ông chỉ huy đúng không? Triệu Long, ông là đồ già mồm, thật không biết xấu hổ!"
Triệu Long cười lớn một tiếng, tiếng địa phương của người Đại Hạ tiêu chuẩn khiến người ta không nghe được một chút khí chất nào của người nước Mễ.
“Bị bọn khốn nạn của bộ an ninh đuổi bắt, đương nhiên trong lúc chạy khó tránh khỏi bị chóng mặt một chút nên mới vô tình lạc vào địa bàn Long Môn của các người, làm sao có thể nói là do tôi chỉ huy bọn họ? Cô cũng đã thấy hai người của Thiên Môn chúng tôi bị người của bộ an ninh đuổi theo rồi, trong trường hợp khẩn cấp như vậy, tôi làm sao có thời gian để chỉ huy bọn họ?”
Diệp Thanh Đình nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi.
“Đúng vậy, tôi đã hỗ trợ người trong bộ phận an ninh và bắt hai người họ, vì họ đã trái pháp luật, loạn kỷ cương. Triệu Long, không phải ông muốn bảo vệ bọn họ đâu nhỉ?”
Triệu Long bật cười: “Làm sao có thể?” “Vậy thì bây giờ ông đang tập kích chúng tôi không phải sao? Ý ông là gì?”
Diệp Thanh Đình mở miệng một tiếng Triệu Long, mở miệng một tiếng Thiên Môn, Tần Vũ Phong rốt cuộc hiểu được.