Mục Chỉ Thừa!
Mọi người có mặt tại hiện trường đều biết chuyện trước đây của Mục Chỉ Thừa và Trương Tuấn Hào, nghe thấy cái tên này, đều bất giác nhìn về phía anh, dù sao không ai biết thái độ mà anh đối diện với Mục Chỉ Thừa lúc này là như thế nào.
Trương Tuấn Hào như thể không nghe thấy, ánh mắt không có chút thay đổi nào, vẫn bình thản ngồi ở đó, ngón tay dài cầm chiếc ly cao cổ xoay xoay với thái độ hờ hững.
Thấy anh như vậy, mọi người đều thở phào, bầu không khí cũng khôi phục trạng thái náo nhiệt.
Một người đàn ông lên tiếng khiêu khích: “Cái ông họ Vương chẳng phải cùng tầm tuổi với bố của Mục Chỉ Thừa sao? Cậu ta đúng là cũng không kén nhỉ!”.
Người đàn ông cao gầy trả lời: “Tình trạng bây giờ của nhà họ Mục, có thể tìm được người giàu có như vậy là tốt lắm rồi, cậu ấy muốn kén cũng không kén nổi”.
Từ Soái uống một ngụm rượu, cười khẩy nói: “Người như Mục Chỉ Thừa chỉ cần có tiền là được, cậu ta cần gì quan tâm là người như thế nào! Thôi đừng nhắc đến cậu ta nữa, mất cả hứng!”.
“Nói gì mà ghê thế, anh Từ, anh đừng nói với tôi là anh từng bị Mục Chỉ Thừa làm tổn thương đấy nhé…”.
Nói dứt, Trương Tuấn Hào đặt ly rượu trong tay xuống, phát ra âm thanh nho nhỏ nhưng khiến người khác đang nói cũng phải im bặt.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn bình thản, không nhìn ra có chút cảm xúc nào, chỉ là giọng nói có hơi lạnh lùng: “Đi đây”.
Ném một câu lại rồi anh dứng dậy, sải bước ra khỏi phòng.
Từ Soái nhìn bóng dáng Trương Tuấn Hào rời đi, quay lại trừng mắt với người đàn ông cao gầy một cái rồi lạnh lùng nói: “Anh chỉ được cái nói linh tinh là tài!”.
–
Trương Tuấn Hào đi ra khỏi nhà hàng, trợ lý đã lái xe chờ ở bên đường, anh đi tới nhưng không ngồi vào trong xe mà đứng dựa vào thân xe, rút một bao thuốc trong túi ra, châm một điếu rồi hút.
Khói bay lượn lờ, ánh mắt của anh cũng đắm chìm trong đó.
–
Sau khi bữa cơm kết thúc, Mục Chỉ Thừa và bố mẹ đi ra khỏi nhà hàng, vừa ra đến cửa thì gặp phải người đàn ông cao lớn đang đứng ở bên đường.
Tuy trời tối nhưng anh vẫn trông rất hút mắt.
Tay Mục Chỉ Thừa bất giác nắm chặt, lại gặp anh ấy rồi…
Sau buổi tối hôm đó, người mà cậu không muốn gặp nhất chính là anh, cậu không hề muốn anh nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cậu sau khi bị anh bỏ.
Cậu quay mặt đi hướng khác như chưa có chuyện gì xảy ra, coi như không nhìn thấy anh.
Nhưng ông bà Mục lại đều nhìn thấy, sau đó đi thẳng về phía Trương Tuấn Hào không chút do dự, Mục Chỉ Thừa khẽ nhíu mày nhưng cũng chỉ đành im lặng đi phía sau.
Ông Mục đi lên phía trước, cười nói: “Tuấn Hào, lâu rồi không gặp nhỉ”.
Trương Tuấn Hào từ từ nhìn về phía ông Mục, dập tắt điếu thuốc, đứng thẳng người lên, nở nụ cười nhẹ nhàng và trả lời: “Chú Mục”.
“Trước đó gặp cậu ở trong bữa tiệc, nhưng không có cơ hội chào cậu một tiếng, không ngờ lại gặp cậu ở đây”. Ông Mục vừa nói, vừa như nhớ ra điều gì đó, quay người sang đẩy Mục Chỉ Thừa nói: “Phải rồi, Thừa nhi về rồi, thằng bé này cũng luôn nói muốn tìm cơ hội đến thăm cậu đấy”.
Bị đẩy lên đằng trước bất thình lình, Mục Chỉ Thừa hơi ngạc nhiên, sau đó nghe thấy bố cậu nói câu đó, cậu nghe xong chỉ muốn độn thổ!
Cậu chỉ muốn cả đời này đừng bao giờ gặp lại Trương Tuấn Hào, sao có thể có chuyện muốn đến nhà anh thăm anh chứ? Cậu sẽ không bao giờ lặp lại việc tự chuốc nhục vào mình!
Lúc này Trương Tuấn Hào mới đưa mắt nhìn sang Mục Chỉ Thừa, anh cụp mắt xuống, ngạo nghễ nhìn cậu, cậu có thể cảm nhận được một cách rõ hàng vẻ khinh bỉ thoáng qua trong mắt anh.
Tay Mục Chỉ Thừa nắm chặt thành nắm đấm.
Trong lòng anh, có lẽ cậu lại trở thành người mặt dày, bị bỏ rồi mà còn cố bám theo chứ gì?
………………….
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨\_