• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô Lâm canh chừng cho hai ông cháu uống rượu, suýt nữa thì ngủ gật. Bị ông cụ gọi mới giật mình và lập tức tỉnh lại.

Cô ấy còn sợ mình nghe nhầm bèn hỏi: “Ông chủ, ông muốn tôi dìu cậu chủ về phòng cậu ấy phải không?”

Ông cụ Trương nhìn cô Lâm bằng vẻ mặt hết thuốc chữa đầy tức giận: “Phí lời, nó không về phòng nó thì về phòng nào?”

“Nhưng mà…”

Cậu Mục Chỉ Thừa đang ngủ trong phòng cậu chủ mà.

Câu đó cô Lâm không hề nói ra. Cô Lâm bị ánh mắt cảnh cáo của ông cụ chặn họng bèn nuốt nước bọt nói: “Vâng, để tôi dìu cậu chủ về phòng nghỉ ngơi”.

“Đợi đã!”, ông cụ Trương lại lên tiếng, sau đó móc ngón tay với cô Lâm.

Cô Lâm không nó gì, chỉ ghé sát tai lại.

“Nhớ khóa cửa lại!”

“…”

Cô Lâm cúi người, dìu cậu chủ nhà mình đi lên lầu một cách khó khăn.

Ông cụ Trương nhìn theo bóng hình họ rời đi thì híp mắt cười rồi tựa người vào ghế sô pha. Ông cụ cầm bức ảnh lên, nhìn cặp chồng trai tài gái sắc: “Hai đứa đi sớm, hôm nay phải canh chừng cho kỹ con trai của hai đứa đấy, biết chưa?”

Cô Lâm dìu Trương Tuấn Hào vào phòng, đặt anh lên giường rồi mới dám thở phào.

Cô Lâm chứng kiến cậu chủ lớn lên. Từ một cậu bé nhỏ xíu, giờ trở thành một người đàn ông khôi ngô tuấn tú. Cô ấy cảm thấy rất vui và cũng hết sức tự hào.

Cô ấy cũng giống như ông cụ, hi vọng cậu chủ sớm kết hôn, sinh con, sống một đời hạnh phúc viên mãn.

Chỉ là…

Cô ấy nhìn cậu chủ rồi nhìn qua Mục Chỉ Thừa đang nằm ở đầu giường còn lại. Ánh mắt cô Lâm không khỏi ánh lên vẻ âu sầu.

Ba năm trước, anh kiên quyết đòi từ bỏ hôn ước với Mục Chỉ Thừa. Thậm chí còn làm loạn với cả ông cụ. Những năm qua, anh cũng không hề nhắc tới cậu Mục, giống như muốn quên sạch mọi thứ về cậu. Huống hồ, lúc này anh cũng đã có hồng nhan tri kỷ là cô Dương.

Cô Lâm hiểu rõ ý của ông cụ. Thế nhưng…chuyện gì mà cưỡng cầu thì đều không thể có kết cục tốt đẹp được!

Cô Lâm cũng không dám làm trái ý của ông cụ, chỉ khẽ thở dài, kéo chăn đắp cho Trương Tuấn Hào. Cô ấy quay người, khẽ khàng rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Mục Chỉ Thừa đã lâu rồi không uống say. Bởi vì trong lần say của ba năm trước đã khiến cậu hôn Trương Tuấn Hào một cách táo bạo nên mới xảy ra chuyện đêm hôm đó, mới khiến Trương Tuấn Hào coi thường cậu,mới khiến cậu trở thành trò cười cho người khác.

Khoảng thời gian cậu ở nước ngoài ba năm, dù trong bất kỳ tình huống này, bất kỳ trường hợp nào cậu cũng đều giữ cho bản thân được tỉnh táo, không để mình bị say và tạo ra những sai lầm không thể cứu vãn được nữa.

Thế nhưng tối nay, vì hợp đồng đó, vì cứu lấy Mục Thị mà cậu phải uống tới mười chai.

Cậu cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ mơ hồ cảm thấy hết sức khó chịu. Đầu cậu đau như búa bổ. Chân tay mềm nhũn. Chất cồn vẫn cứ cuồn cuộn trong cơ thể khiến cậu cảm thấy nóng nực và đạp chăn ra.

Đột nhiên, cậu cảm thấy như chân mình đạp phải thứ gì đó và bỗng nghe thấy một tiếng hự khẽ vang lên.

Cậu vô thức nhìn xuống. Xung quanh tối đen, mắt cậu cũng mơ màng, cậu chỉ mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt có chút xa lạ, cũng có chút quen thuộc.

Ai vậy?

Cậu sán lại gần một cách vô thức. Mắt này, mũi này, miệng này… Mắt cậu bỗng tối sầm và cậu khẽ giật mình.

Sao lại là Tuấn Hào chứ?

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK