• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ cười của trợ lý cứng đờ.

Anh ta biết chuyện giữa Trương tổng và Mục Chỉ Thừa, năm xưa hai người cũng từng gắn bó keo sơn, ngọt ngào vô cùng. Chỉ là anh ta cũng không hiểu, vì sao ba năm trước Trương tổng đột nhiên thay đổi thái độ, từ hôn với Mục Chỉ Thừa.

Mặc dù giờ đây Trương tổng kết hôn với Mục Chỉ Thừa vì ông cụ, nhưng mấy năm nay anh ta đi theo Trương Tuấn Hào, biết rõ Trương tổng không thể nào chịu sự khống chế hay sai khiến của người khác. Cho nên, Trương tổng đồng ý lấy Mục Chỉ Thừa chưa chắc đã hoàn toàn không có chút tình nguyện nào.

Trương tổng và cậu Mục từng ngọt ngào như vậy, có thời gian anh ta còn cho rằng, tuy đây là hôn nhân mang tính liên hôn gia tộc, nhưng cũng có xen lẫn tình yêu thật lòng của hai người. Vậy mà không ngờ hai người lại đi đến mức này.

Rõ ràng bọn họ đã kết hôn, nhưng Trương tổng lại chán ghét cậu Mục, còn cậu Mục hình như cũng chỉ kết hôn vì sính lễ một tỷ kia. Nếu không, sao lại nói ra câu “nhà tôi không phải ở đây” chứ.

Nói cách khác, dù cậu Mục đã kết hôn với Trương tổng, nhưng cậu không xem Trương tổng là chồng, không xem nơi này là nhà cậu.

Anh ta có thể cảm nhận được trên người Trương tổng ở hàng ghế sau toát ra hơi lạnh. Trên trán anh ta toát mồ hôi hột, chỉ muốn chặt đứt bàn tay lái xe đi lung tung của mình.

Anh ta không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của Trương tổng lúc này, chỉ có thể im lặng, hô hấp chầm chậm, cố gắng biến mình thành một người vô hình.

Mục Chỉ Thừa lấy điện thoại ra xem giờ, đã qua mười hai giờ, Trương Tuấn Hào vẫn chưa về.

Xem ra hôm nay anh sẽ không về nhà, cậu có thể yên tâm trở về căn hộ rồi.

Sự cô đơn trong đáy mắt cậu giảm bớt, cậu nói với cảnh vệ bằng giọng nhẹ nhàng: “Tôi ở căn số sáu, bây giờ tôi lên trên đây”.

Cậu không nói là về nhà, chỉ nói là lên trên.

Nói xong, không đợi cảnh vệ phản ứng lại, cậu đã đi vòng qua anh ta.

Mục Chỉ Thừa về đến trước cửa căn hộ, lấy chìa khóa mở cửa, đi vào trong. Cậu đang định đóng cửa thì bỗng có một bàn tay giữ lấy cánh cửa.

Cậu hết sức kinh ngạc.

Một giây sau, cửa bị một sức mạnh đẩy ra, cơ thể cao to của người đàn ông đập vào mắt cậu. Gương mặt tuấn tú sa sầm, ánh mắt lạnh lùng, trên người tràn ngập sự phẫn nộ.

Thời gian này, cậu đã quen thuộc với sự nóng giận của anh.

Cậu muốn bỏ chạy theo phản xạ, nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên, Trương Tuấn Hào đã đi vào, nắm lấy cổ tay cậu, đè cậu lên tủ giày ở hành lang vào nhà.

Lúc anh giữ lấy cổ tay cậu, nhìn thấy nơi ngón áp út trống trơn.

Đây không phải nhà cậu, ngay cả nhẫn kết hôn cũng tháo ra.

Trương Tuấn Hào cười nhạt, lửa giận sôi trào nơi đáy mắt thoáng chốc hóa thành con sóng ngút trời.

Sự phẫn nộ nhấn chìm tất cả lý trí của anh, anh còn không vào phòng mà đã đè cậu xuống như vậy, bàn tay xé rách quần áo cậu một cách mạnh bạo. Hôm nay cậu mặc áo sơ mi, nút áo bị anh kéo đứt, rơi xuống nền đá cẩm thạch, vang lên tiếng to rõ.

Tay chân Mục Chỉ Thừa không kìm được bắt đầu lạnh toát, cứng đờ.

Trước kia, dù cậu có không muốn thế nào, cậu cũng cắn răng chịu đựng. Bởi vì cậu đã gả cho anh, làm vợ của anh, đây là nghĩa vụ của cậu, nhưng hôm nay… cậu rất khó chịu.

Cậu không muốn làm chuyện này với anh một chút nào. muốn đẩy anh ra. Cậu muốn chạy khỏi anh thật xa.

Mục Chỉ Thừa bất giác giơ tay lên, đẩy anh ra, nhưng chút sức lực của cậu hoàn toàn không làm gì được Trương Tuấn Hào. Ngược lại, sự phản kháng của cậu dường như đã hoàn toàn chọc giận Trương Tuấn Hào.

…—————-…

\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK