Mục Chỉ Thừa lập tức tái mặt.
Trương Tuấn Hào chẳng nhìn cậu lấy một cái, cất bước định đi, nhưng lúc đi lướt qua cậu thì dừng lại, nghiêng mặt qua, liếc nhìn cậu, lạnh lùng nhếch môi nói: “Tôi không có hứng thú với cậu, cút ra xa chút”.
Đây là câu đầu tiên anh nói với cậu.
Hóa ra, vị hôn phu cậu luôn mong chờ lại không thích cậu.
Cậu có buồn không?
Lúc đó, cậu nhìn món quà bị ném vào thùng rác, sống mũi cay cay, nhưng cậu không khóc, cuối cùng vẫn nhặt món quà đó về.
Sau đó cậu cũng không gặp lại anh, cho đến khi học cùng một trường đại học.
Lúc đó cậu ít nhiều vẫn còn tính đại tiểu thư, có chút kiêu ngạo, anh nói với cậu những lời như vậy, cậu đương nhiên cũng sẽ không biết liêm sỉ mà sấn tới.
Nhưng cậu vẫn luôn gặp anh.
Sân trường nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn gặp một người cũng không dễ dàng như vậy, nhưng không biết vì sao mà lúc nào cậu cũng có thể nhìn thấy anh.
Lúc đi học, lúc ăn cơm, lúc tập thể dục…
Rõ ràng cậu không muốn để ý đến anh, nhưng bất giác, bóng hình của anh dần khắc sâu vào đáy tim cậu.
Những chuyện như tình cảm đều vô lý như vậy, không phải nói không thích là có thể không thích được. Cậu thậm chí còn không biết mình thích Trương Tuấn Hào từ khi nào, chỉ là rất thích.
Cậu bắt đầu thấy vui vì gặp anh, cho dù chỉ đứng nhìn từ xa, cậu bắt đầu ghi chép lại mỗi lần mình động lòng vào sổ nhật ký, cậu bắt đầu lén lút chú ý đến anh, cũng làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch vì anh mà anh không biết.
Vốn dĩ tưởng rằng cậu chỉ có thể thầm thích anh như vậy, không ngờ anh lại bất ngờ gặp phải một vụ tai nạn vô cùng nghiêm trọng.
Lúc đó, dù anh đã được cứu sống, nhưng mãi chưa tỉnh lại. Bác sĩ cũng nói có lẽ anh sẽ trở thành người thực vật, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sau khi biết tin này, cậu bỏ học bất chấp sự phản đối của bố mẹ.
Cậu mang theo hành lý đến bệnh viện, ở lại phòng bệnh của anh, ở bên giường bệnh của anh suốt, chăm sóc anh chu đáo, còn nói chuyện với anh hàng ngày, kể với anh những chuyện xấu của cậu hồi còn nhỏ…
Cuối cùng, vào một sáng sớm ánh nắng rực rỡ, lúc cậu đang nằm bò bên giường anh ngủ, tay của cậu bỗng được bàn tay to lớn thon dài đẹp đẽ của cậu con trai nắm lấy.
Trương Tuấn Hào tỉnh lại, lúc anh mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là cậu, từ đó, trong mắt anh đã có sự tồn tại của cậu.
Sau đó, cậu cứ ngỡ mình đã đợi được tình yêu, còn ghi lại tám chữ vào sổ nhật ký.
Có duyên gặp gỡ, tương lai mong chờ.
Tương lai, cậu muốn cưới người đàn ông cậu yêu sâu sắc, như vậy mới không phụ cuộc gặp gỡ này.
Nhưng anh lại đột ngột không cần cậu nữa, anh tuyệt tình với cậu như vậy, mà cậu không biết mình đã làm sai chuyện gì.
Cậu nghĩ, có lẽ tất cả mọi chuyện chỉ là cậu đơn phương tình nguyện, Trương Tuấn Hào trước giờ chưa từng thích cậu, trong mắt anh trước giờ chưa từng có cậu.
Sau khi gấp lại cuốn nhật ký, Mục Chỉ Thừa cất nó vào tủ bảo hiểm, khóa lại, giống như đã khóa cả tấm lòng mà cậu vĩnh viễn không thể nói ra.
…
Ông cụ Trương biết, hiện giờ muốn tổ chức hôn lễ thì chắc chắn Trương Tuấn Hào sẽ không xuất hiện, nên chỉ đành tìm cách khác. Ông ta muốn để Trương Tuấn Hào và Mục Chỉ Thừa đăng ký kết hôn trước, xác định danh phận.
Ông ta đeo chiếc kính lão, lật xem mấy ngày, cuối cùng cũng chọn được một ngày lành tháng tốt, sau đó bảo cô Lâm gọi điện thoại cho Trương Tuấn Hào, thông báo với anh đúng mười giờ sáng thứ ba tuần sau có mặt ở Cục dân chính.
Sau đó còn buông một câu đe dọa: “Nếu cháu không tới thì ông sẽ lấy Thừa nhi, để con bé làm bà nội cháu!”.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_