Bà ấy lo nghĩ cho cậu?
Mục Chỉ Thừa lập tức có dự cảm chẳng lành, vô thức nắm lấy tay mẹ mình, giọng run rẩy hỏi: “Mẹ… mẹ đã làm gì rồi?”.
Sức lực cậu rất lớn, bà Mục đau đến mức khẽ kêu lên, cậu mới hoảng hốt thả lỏng tay.
Dường như không ngờ được cậu lại phản ứng mạnh như vậy, bà Mục nói chuyện không còn tự tin như trước nữa, run rẩy nói: “Mẹ sợ Tuấn Hào chơi bời bên ngoài quên mất con nên đã gọi cho ông cụ, nhờ ông cụ khuyên Tuấn Hào về nhà”.
Hóa ra là vậy.
Chẳng trách Trương Tuấn Hào đột nhiên lại quay về, chẳng trách anh lại nói mấy câu khó hiểu với cậu như vậy, chẳng trách anh lại tức giận. Anh nghĩ là cậu đã mách với ông nội, nên ông nội mới bắt anh phải về nhà với cậu.
Người như Trương Tuấn Hào sao có thể bị người khác sai khiến được, anh nghe lời ông nội chỉ là vì anh có hiếu. Còn đối với một người không biết điều, khăng khăng muốn bước vào thế giới của anh như cậu, anh sẽ không nương tay.
Trong đầu Mục Chỉ Thừa không khỏi hiện lên hình ảnh anh đối xử bạo lực với cậu mỗi đêm, khắp người không khỏi dâng lên cảm giác lạnh lẽo, tay chân lạnh như băng.
Bà Mục không chú ý thấy sự bất ổn của cậu, ngược lại nắm chặt tay cậu, luôn miệng nói: ” Thừa nhi, con biết đấy, hi vọng của cả nhà chúng ta đều nằm ở con. Con nhất định phải đặt hết tâm tư vào Trương Tuấn Hào, nắm giữ trái tim cậu ta, đừng làm ra chuyện gì khiến cậu ta không vui. Đừng giống như ba năm trước, nói từ hôn là từ hôn. Chúng ta khó khăn lắm mới kết thông gia được với bọn họ, tuyệt đối không được sai sót, nghe rõ chưa?”.
Phải đặt hết tâm tư vào Trương Tuấn Hào, phải nắm giữ được trái tim của anh, đừng làm ra chuyện gì khiến anh không vui, mối quan hệ thông gia với họ không được để xảy ra sai sót… Từ đầu tới cuối, mẹ không có câu nào quan tâm tới cậu, dù chỉ là hỏi một câu đơn giản: Thừa nhi, con sống có tốt không?
Mục Chỉ Thừa rời khỏi nhà, cánh cửa chạm trổ dần dần đóng lại sau lưng cậu, phát ra âm thanh nặng nề.
Cậu quay đầu lại, nhìn ngôi nhà ở đằng sau, cậu đã sống ở đây nhiều năm như vậy nhưng bây giờ lại bắt đầu sinh ra cảm giác lạ lẫm.
Nơi này… đã không còn là nhà cậu nữa, cậu khổ sở thế nào, đây đã không còn là nơi để cậu được phép bày tỏ nỗi buồn tủi.
Mục Chỉ Thừa bật cười, trong nụ cười chứa đầy sự cay đắng. Đất trời rộng lớn, nhưng lại không có chốn nào thuộc về cậu.
…
Dưới lầu chung cư.
Lúc cảnh vệ đi tuần tra, nhìn thấy Mục Chỉ Thừa ngồi sững người trên ghế dài, bởi vì cậu xinh đẹp nên anh ta quan sát thêm mấy lượt.
Tuần tra một vòng trở về, cậu vẫn ở đó.
Tuần tra hai vòng trở về, cậu vẫn không động đậy.
Tuần tra ba vòng trở về, cậu đã đứng lên rồi.
Cậu không rời đi, mà có lẽ là vì đêm khuya gió lớn, cậu thấy lạnh nên rảo bước qua lại tại chỗ. Sau đó cậu lại nhún nhảy quanh ghế dài, muốn làm cơ thể mình ấm lên một chút.
Cảnh vệ nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ.
Xét đến sự an toàn, anh ta vẫn tiến tới hỏi cậu: “ Chàng trai, đã muộn thế này rồi, sao cậu không về nhà? Cậu ở tòa nào?”.
Về nhà sao?
Mục Chỉ Thừa ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn ánh mắt quan tâm của cảnh vệ. Cậu bỗng nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng đáp: “Nhà tôi không phải ở đây”.
Rõ ràng cậu đang cười, nhưng lại toát ra sự buồn bã khó hiểu, khiến người ta không khỏi xót xa.
Cảnh vệ nhất thời không nói được lời nào.
…
Trợ lý lái xe đưa Trương Tuấn Hào về nhà.
Anh ta lái xe vào trong, từ xa xa nhìn thấy Mục Chỉ Thừa vợ mới cưới của Boss và cảnh vệ đang đứng ở bên ghế dài, không biết đang nói chuyện gì. Anh ta lái về phía đó theo bản năng.
Xe tiến tới gần, trợ lý dừng lại, hạ cửa sổ xe xuống, đang định gọi Mục Chỉ Thừa.
Không ngờ lời cậu nói với cảnh vệ lại truyền vào tai trợ lý và Trương Tuấn Hào đang ngồi ở hàng ghế sau một cách rõ ràng.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_