• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bỏ điện thoại xuống, Mục Chỉ Thừa ngồi thẫn thờ ra ghế sofa, sắc mặt tái nhợt.

Ông Mục không hề nhìn thấy biểu cảm đó của cậu, chỉ thản nhiên hỏi: “Thừa Nhi là Trương Tuấn Hào gọi điện tới phải không? Tuấn Hào nói gì vậy? Có phải là chuẩn bị hôn lễ không?”

Bà Mục ở bên cạnh cũng nhìn cậu đầy kì vọng như đợi cậu trả lời.

Chuẩn bị hôn lễ sao?

Mục Chỉ Thừa giật mình khi nghe thấy mấy từ đó. Cậu vội vàng ngước nhìn liền bắt gặp ánh mắt của bố không khỏi giật mình. Chỉ Thừa bặm môi, nhất thời không biết nói gì.

Sau hôm đó tin tức cậu và Trương Tuấn Hào qua đêm với nhau không biết ai truyền ra ngoài. Trong chớp mắt, toàn bộ những người trong nghành đều biết hết.

Ông bà Mục sau khi biết tin thì vui mừng chết đi được. Bởi vì những năm qua Trương Tuấn Hào luôn tỏ ra lạnh lùng và không thèm quan tâm tới con trai họ. Họ còn tưởng cuộc hôn nhân này sẽ tan thành bong bóng. Thật không ngờ giữa hai người lại xảy ra chuyện đó.

Xảy ra chuyện chuyện đó rồi thì đương nhiên Trương Tuấn Hào phải cưới con trai họ thôi!

Mục Chỉ Thừa nhìn ông bà Mục vui mừng ra mặt thì á khẩu, không biết phải nói gì.

Vẻ mặt thờ ra của cậu đã bị ông Mục phát giác thấy gì đó không ổn. Ông không cười nữa, chỉ trầm giọng: “Thừa Nhi, có vấn đề gì à? Ruốt cuộc Trương Tuấn Hào đã nói gì?”

Mục Chỉ Thừa không dám nhìn thẳng vào mắt ba. Cậu biết ba mẹ hi vọng cậu và Trương Tuấn Hào mau chóng kết hôn tới nhường nào. Họ mong muốn cậu nhanh chóng trở thành Thiếu Phu Nhân của nhà họ Trương.

Cậu cúi đầu, nhìn bàn tay trắng bệch của mình một lúc, rồi nuốt nước bọt, cố gắng nói ra vài từ: “Trương Tuấn Hào nói muốn hủy bỏ hôn ước…”

Giọng của cậu lý nhí và yếu ớt.

Ông Mục lập tức tối sầm mặt. Bà Mục thì vô cùng kinh ngạc.

Một lúc sau bà Mục giống như mới tìm lại được giọng nói. Bà nói với vẻ không giám tin: “Ý của con là, sau khi con và Trương Tuấn Hào xảy ra chuyện đó thì Tuấn Hào không những không chịu trách nhiệm mà còn muốn hủy bỏ hôn ước với con sao?”

Ông Mục chau mày. Thế nhưng là một doanh nhân từng trải, ông vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Ông lạnh giọng nói: “Thừa nhi, giữa con và Trương Tuấn Hào xảy ra vấn đề gì rồi phải không?”

Mấy ngày nay cậu đã nghĩ suốt về vấn đề này nhưng vẫn không tìm ra được đáp án. Cậu cũng không hiểu tại sao sau khi mình và Trương Tuấn Hào hoà giải, thậm chí là anh còn ngủ với cậu thì anh vẫn lạnh lùng như trước kia.

Thấy ánh mắt mơ màng của cậu, bà Mục không nhịn được nữa: ” Hay là con gọi điện nói chuyện với Trương Tuấn Hào xem? “

” Không được! ” Mục Chỉ Thừa từ chối ngay chẳng cần suy nghĩ: ” Điện thoại khi nãy là của trợ lý gọi tới. Điều đó chứng minh, anh ấy không hề muốn găng mắc gì với con hết. Nếu như con gọi lại thì khác gì tự làm nhục mình.”

Giống như buổi tối hôm đó. Cậu lấy hết dũng khí bắt anh phải chịu trách nhiệm với mình, thế nhưng lời nói tàn nhẫn của anh đến tận hôm nay vẫn như hàng vạn vết dao đâm vào trái tim cậu.

Cậu hiểu quá rõ tính cách của Trương Tuấn Hào. Người đàn ông như vậy rất trịch thượng, coi thường mọi thứ. Những điều anh đã quyết định thì chẳng ai có thể thay đổi được. Anh ấy đã không muốn lấy cậu thì dù cậu có hạ thấp mình cũng vậy, sẽ càng chỉ khiến anh khinh thường hơn mà thôi.

” Vậy cứ để cho Tuấn Hào hủy bỏ hôn ước như vậy sao? Vậy con phải làm sao? Sau này còn ai dám lấy con nữa? Thể diện nhà họ Mục cũng bị con hủy hoại hết rồi! “

Chuyện của hai người họ ai cũng biết. Nếu thông tin bị từ chối hôn ước truyền ra ngoài thì sẽ mất mặt tới nhường nào chứ? Họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ mất.

Nghe mấy lời trách móc của mẹ, Mục Chỉ Thừa chỉ im lặng.

Một lúc sau ông Mục nhìn Mục Chỉ Thừa rồi lên tiếng: ” Con ra nước ngoài một thời gian, đợi sự việc lắng xuống thì quay về? “

Mặc dù chỉ là một lời nói bình thường nhưng cậu biết nó chẳng khác gì mệnh lệnh.

_Mọi người like, comment nha. Thank you_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK