Trương Tuấn Hào bất giác giảm tốc độ, đưa mắt nhìn về phía Mục Chỉ Thừa, cậu đã gầy hơn ba năm trước rất nhiều, đến mức cảm giác như có thể bị gió thổi bay.
Hình như cậu đang không được khỏe, đi cũng loạng choạng, sắc mặt trắng nhợt, dưới ánh nắng mặt trời càng khiến sắc mặt trắng nhợt trông đáng sợ hơn, nhưng cậu vẫn cắn răng bước đi từng bước.
Đi được một lúc cậu dừng lại, cởi bỏ giày ra bóp chân, sau đó xách giày lên rồi đi tiếp.
Dưới ánh nắng chói chang, mặt đất nóng ran, cậu vừa bước vừa nhíu mày nhăn nhó.
Đây là khu biệt thự liền kề, gần như không gọi được xe, nếu cậu cứ đi như vậy ít nhất phải đi hơn nửa tiếng nữa.
Tốc độ xe càng lúc càng chậm, chờ khi anh định thần lại thì đã không biết anh phanh xe dừng xe lại từ lúc nào.
Anh bần thần vài giây rồi nhanh chóng định thần lại, khóe miệng nhếch lên sự coi thường, như thể anh không ngờ trong lòng anh lại bị xao động bởi Mục Chỉ Thừa.
Sự bức bách trong lòng càng lúc càng rõ rệt, ánh mắt anh trầm xuống, anh thu ánh nhìn lại, mím môi, một lần nữa khởi động xe rồi lướt nhanh qua Mục Chỉ Thừa .
Mục Chỉ Thừa dừng chân lại, đứng như trời trồng nhìn chiếc xe màu đen đang rời xa, cho đến lúc biến mất khỏi tầm mắt cậu, cậu mới cụp mắt xuống, nhấc chân đi tiếp.
Cậu đi một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc taxi, sau khi ngồi vào, đôi chân trắng muốt đã hơi bị bỏng, nhiều chỗ đỏ ửng, đau rát.
Nhưng chút đau này đối với cậu mà nói không là gì cả.
Sau khi về đến nhà họ Mục,vì ông bà Mục đều đang ở bệnh viện, cậu cũng không cần giải thích nguyên nhân qua đêm không về, cậu đi thẳng lên tầng, nằm lên giường nhắm mắt lại.
–
Trương Tuấn Hào lái xe đến công ty.
Khi họp, cho dù anh vẫn với thần sắc lạnh lùng như trước đây, nhưng không biết vì sao luôn cảm thấy khắp người anh tỏa ra khí lạnh lẽo, khiến tất cả mọi người đều chỉ muốn biến thành người tàng hình, đến thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ bị chuốc họa vào thân.
Trợ lý ở bên cạnh Trương Tuấn Hào lâu như vậy, khả năng quan sát cũng rất giỏi, đương nhiên có thể nhìn ra tâm trạng của sếp hôm nay rất không tốt, cũng không biết là ai đã đắc tội với anh.
Chẳng lẽ là vì chuyện của cô Dương mấy hôm trước sao?
Sau khi họp xong, trợ lý cùng Trương Tuấn Hào quay lại phòng làm việc, chờ sau khi anh ngồi vào bàn, anh ta mới bắt đầu báo cáo lịch trình ngày hôm nay, báo cáo xong xuôi, anh ta do dự một lúc mới lên tiếng: “Trương tổng, cô Dương gọi điện tới mấy lần, muốn hẹn gặp anh, anh xem…”.
Trương Tuấn Hào đưa mắt nhìn anh ta, chỉ một ánh mắt thôi, nhưng trợ lý liền cảm nhận được sống lưng ớn lạnh, sợ đến mức không dám nói tiếp nữa.
Trước đây khi tâm trạng anh không tốt, anh ta nhắc đến cô Dương luôn có tác dụng giải tỏa tâm trạng, không ngờ lần này lại khiến anh không cả muốn nghe thấy cái tên của cô Dương nữa!
Anh ta không dám nói gì thêm, sau khi ổn định tâm trạng, mới trầm giọng nói: “Vậy tôi đi ra ngoài đây”.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, trợ lý sờ tay lên trán, tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ở bên cạnh sếp lâu như vậy rồi, lần đầu tiên anh ta thấy bộ dạng sếp đáng sợ đến thế, cho dù trước đây anh và ông cụ cãi nhau cũng chưa thấy như vậy bao giờ.
Anh ta trở về vị trí của mình, uống ngụm trà sữa cho bình tĩnh, khi chuẩn bị xử lý công việc thì nhận được điện thoại của lễ tân, nói là sếp Tiểu Từ đến!
Anh ta đứng dậy đón Từ Soái, trước khi Từ Soái đi vào, nghĩ thấy vẫn nên nhắc nhở anh ta một câu: “Sếp Tiểu Từ, hôm nay tâm trạng Trương tổng không tốt lắm, anh cẩn thận chút nhé…”.
“Hả? Tâm trạng không tốt?”, Từ Soái nhíu mày, rồi cười nói “Vậy tôi đến đúng lúc đấy chứ!”.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_