Mục Chỉ Thừa nhìn xuống, không nói gì.
Diêu Dục Thần hình như ý thức được mình đã nói sai nên nhìn cậu với vẻ xin lỗi: “ Chỉ Thừa, xin lỗi. Cậu cũng biết con người mình chẳng biết nói tránh, mình không cố ý, để mình tự tát mình trừng phạt nhé”.
Vừa nói, cậu vừa đưa tay lên rồi tát vào miệng mình mấy cái.
Thấy vậy, Mục Chỉ Thừa vội vàng chộp lấy cổ tay cậu ấy: “Được rồi, mình không sao. Huống hồ, những gì cậu nói đều là thật”.
Cậu biết Diêu Dục Thần là người thẳng thắn, luôn nói mà chẳng để tâm nên đã quen rồi.
Nghe cậu nói vậy, Diêu Dục Thần mới thở phào. Cậu ấy cầm ly rượu nhấp một ngụm và nói: “Mình nghe nói đám cưới của hai người là do ông nội đẩy thuyền hả? Trước đây cậu luôn mong được gả cho anh ấy, giờ ước nguyện đã thành hiện thực nên chắc chắn là rất hạnh phúc đúng không?”
Đúng như ước nguyện sao? Hạnh phúc sao? Những từ này chẳng khác gì kim đâm vào ngực Mục Chỉ Thừa.
Cậu của quá khứ luôn hi vọng có thể được gả cho Tuấn Hào, trở thành chàng dâu của anh. Thế nhưng, anh không hề muốn có cậu!
Giờ đây, khi mà cậu không còn muốn được gả cho anh nữa thì lại phải cưới anh.
Cuộc hôn nhân này không phải là điều cậu mong muốn. Cậu cũng không hạnh phúc. Thứ cậu có chỉ là sự lạnh lùng, chế nhạo của Tuấn Hào cũng như sự uất ức đau khổ mà thôi…
Diêu Dục Thần nhìn Mục Chỉ Thừa, mặc dù cậu vẫn đang mỉm cười nhưng là bạn nhiều năm, cậu ấy có thể nhận ra sự chua chát trong nụ cười của Mục Chỉ Thừa.
Mục Chỉ Thừa không cần trả lời thì cậu ấy cũng đã biết được đáp án. Cậu ấy bỗng cảm thấy buồn vì đúng ra không nên nhắc tới chuyện không nên nhắc.
Diêu Dục Thần đưa hai tay ra ôm lấy khuôn mặt Mục Chỉ Thừa, an ủi: “ Chỉ Thừa, anh Tuấn Anh cũng không phải người vô tình đâu. Cậu đối tốt với anh ấy thì chắc chắn có một ngày anh ấy sẽ nhận ra. Mình tin, cậu có thể làm ấm trái tim anh ấy, giống như năm xưa vậy!”
Ông cụ Trương nói vậy, Diêu Dục Thần cũng nói vậy. Bọn họ đều tin rằng cậu có thể một lần nữa đi vào trái tim của Tuấn Hào. Thế nhưng ngay cả cậu cũng không dám tin vào bản thân mình…
Sau khi ăn uống no say, Diêu Dục Thần và Mục Chỉ Thừa ra khỏi phòng.
Vừa đúng lúc căn phòng đối diện cũng được mở ra. Một cặp nam nữ bước ra ngoài. Người đàn ông khôi ngô tuấn tú. Cô gái thì quyến rũ, nhẹ nhàng và đang khoác vào cánh tay anh cười tươi như hoa. Cô gái ghé sát vào người đàn ông và nói gì đó với người này.
Mục Chỉ Thừa nhìn thấy hai người họ bèn khựng lại.
Tuấn Hào, Dương Tử Thiến…
Ngày hôm đó sau khi anh bỏ đi thì tầm nửa tháng rồi cậu chưa gặp lại. Thật không ngờ cậu lại gặp anh ở đây.
Cậu không hề muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn anh nhìn thấy mình để tránh xảy ra hiểu lầm. Vì thế cậu bèn quay lại phòng bao.
Diêu Dục Thần cũng nhìn thấy Tuấn Hào. Ban đầu cậu ấy tỏ ra vui mừng nhưng ngay sau đó chau mày khi thấy hành động né tránh của Mục Chỉ Thừa. Cậu ấy lôi Mục Chỉ Thừa lại, thật hận sắt không rèn được thành thép: “ Chỉ Thừa, cậu định né tránh đến bao giờ. Đây là chồng của cậu mà còn sợ chuyện cỏn con như thế này sao?”
Đương nhiên không phải Mục Chỉ Thừa sợ Dương Tử Thiến mà là Tuấn Hào.
Nếu lúc này Tuấn Hào bắt gặp cậu ở đây thì có thể sẽ gây khó dễ cho cậu trước mặt người khác. Như vậy, cậu sẽ mất mặt lắm!
Thế nhưng cậu cũng không biết phải giải thích với Diêu Dục có như thế nào đành phải xoa dịu cậu ấy: “ Thần Thần, Tuấn Hào không muốn người khác biết mối quan hệ giữa mình và anh ấy”.
Diêu Dục có nghe xong thì bốc hỏa: “Kết hôn rồi mà không muốn người khác biết sao? Còn ngang nhiên đi cùng người phụ nữ khác. Tuấn Hào, anh cũng quá đáng thật đấy! Không được, hôm nay mình phải xả cơn giận này cho cậu mới được!”
Mục Chỉ Thừa không kịp ngăn cản thì cậu ấy đã lao tới phía trước và hét lên: “Anh Tuấn Hào!”
Ngay sau đó Mục Chỉ Thừa ập tức cảm thấy ánh mắt của Tuấn Hào nhìn mình chăm chăm.
…—————-…
\_Mn like và comment nha! Thank you ✨ \_